Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 118: Đoạn Tử Tuyệt Tôn
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:29
Công tử Lang nheo mắt:
"Xem ra người quả thật không thể nói dối, ta chỉ lừa ngươi một lần, ngươi liền ghi hận suốt đời rồi?"
Sở Nhược Yên không lên tiếng.
Người trước mặt này quá mức nguy hiểm, khoảnh khắc trước còn có thể cùng ngươi trò chuyện ôn hòa, giây lát sau đã không chút do dự phản bội ngươi.
Nàng không phản đối việc người ta có tâm cơ, nhưng vẫn cho rằng dù là hạ thủ tàn độc như Yến Tam, trong lòng sâu thẳm ắt cũng tồn tại một chốn mềm mại như Văn Cảnh. Thế nhưng trên người Công tử Lang, nàng không thấy được!
Không có vướng bận, cũng chẳng để tâm, người này, ẩn giấu quá sâu!
“Haiz, thật khiến người đau lòng. Thôi thì thôi, ai bảo bản các chủ xưa nay thương hoa tiếc ngọc.”
Hắn lười nhác nhướng mày, đưa tay về phía nàng,
“Vậy lên ngựa đi, bản các chủ đưa—”
Chữ “ngươi” còn chưa ra khỏi miệng, Sở Nhược Yên đã thuận thế đặt tay lên yên, nhanh nhẹn nhảy lên lưng ngựa khác.
Ánh mắt Công tử Lang thoáng lướt qua một tia kinh ngạc:
“Ngươi cũng biết cưỡi ngựa?”
Sở Nhược Yên khẽ kẹp chân, tuấn mã dưới thân lập tức lao vút đi mấy dặm.
Công tử Lang khẽ cong môi, cũng đuổi theo sau.
Trên núi Thúy Bình, hoang vu vắng vẻ.
Thám tử do Bách Hiểu Các cử đi dò đường đã tìm được lối, men theo sơn đạo chưa đến nửa canh giờ, liền thấy một đình nghỉ nhỏ, Văn Cảnh nhắm mắt nằm yên bên trong!
Sở Nhược Yên tim căng như dây đàn, lập tức muốn xuống ngựa, lại bị Công tử Lang đưa tay giữ lại, giọng lười biếng vang lên:
“Ra đi thôi, một chỗ nhỏ như cái lòng bàn tay mà cũng định trốn, học loài chuột à?”
Lời vừa dứt, bốn phía quanh đình lập tức xuất hiện hai ba chục hắc y nhân, người cầm đầu thân hình cao ráo, dù che mặt vẫn khó giấu được khí độ bất phàm.
“Quả không hổ là các chủ Bách Hiểu Các, chẳng trách kinh thành không ai dám dây vào.”
Công tử Lang hừ nhẹ:
“Lắm lời làm gì, giao người ra, bản các chủ có thể tha cho ngươi một mạng chó.”
Hắn nói là “ngươi” chứ không phải “các ngươi”, hiển nhiên muốn đám hắc y nhân để mạng lại nơi đây.
Sở Nhược Yên bỗng cất tiếng:
“Phò mã Tào , là ngài sao?”
Người kia khẽ nhíu mày, nàng lại nói:
“Sở Nhược Yên từng nghe nói, Trưởng công chúa rất thích mùi hương, đặc biệt ưa Giáng Chân Hương, mà trên người Phò mã đúng là mùi ấy.”
Người nọ bật cười, chậm rãi tháo khăn đen:
“Trưởng công chúa từng nói Sở gia đích nữ thông tuệ, nay gặp quả nhiên danh bất hư truyền.”
Gương mặt dưới lớp khăn có năm phần giống Tào Dương, vẫn còn phảng phất phong tư nhã nhặn thuở thanh niên.
Sở Nhược Yên hít sâu một hơi:
“Phò mã, ngài đã biết Bách Hiểu Các chủ đang ở đây, hôm nay sợ là không thể thoát. Mau giao Văn Cảnh ra đi.”
“Vậy sao?” Tào Phò mã vung tay, đám hắc y nhân lập tức xông tới.
Công tử Lang cười nhạt:
“Tìm chết.”
Lời vừa dứt, vạn tiễn như mưa từ sau lưng b.ắ.n xuống, trong nháy mắt đã đoạt mạng hơn chục người!
“Là Trục Các Liên Nỗ!”
Bên cạnh Tào Phò mã, lão Thành kinh hãi thốt lên. Mà ngay sau loạt tên đầu tiên, mũi tên kế tiếp đã nâng lên sẵn!
Công tử Lang cười híp mắt:
“Mắt cũng không tệ, thưởng ngươi một cỗ toàn thây, thế nào?”
Hắn tiếp lấy cây liên nỗ từ Đại Bụng chưởng quỹ, giương lên nhắm vào hai người. Thành bá nghiến răng:
“Phò mã mau chạy!”
Tào Phò mã vẫn đứng yên.
Hôm nay đã kinh động rắn trong hang, nếu không thành công, e rằng không còn cơ hội nào khác!
Hắn nghiến răng, bỗng nói lớn:
“Lăng các chủ, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tung tích của kẻ mà ngươi luôn tìm kiếm sao?”
Nụ cười trên mặt Công tử Lang bỗng nhạt dần:
“Ngươi nói gì?”
Rõ ràng là giọng nói rất bình thản, nhưng khiến Tào Phò mã cảm nhận được một luồng sát ý lạnh buốt bám tận xương tủy. Hắn vô thức siết chặt nắm tay:
“Ta, ta biết tung tích ‘hắn’! Nhưng việc hôm nay, mong các chủ đứng ngoài mà nhìn!”
Ánh mắt Công tử Lang chợt trở nên sắc bén, rồi lại bật cười nhạt:
“Ngươi cho rằng bản các chủ ngu đến mức tin nổi ngươi? Người mà Bách Hiểu Các tìm bao nhiêu năm không ra, một tên phò mã ăn bám như ngươi lại tìm được?”
“Là thật! Năm đó biến loạn Lĩnh Nam, hắn bị phản tặc bán đứng mới bị thương—”
Vài câu ngắn ngủi, sắc mặt Công tử Lang đã biến đổi mấy lần, cuối cùng chậm rãi giơ tay.
“Thu nỗ!”
Tào Phò mã lập tức thở phào, Sở Nhược Yên khẽ mím môi:
“Các chủ lại muốn đổi ý sao?”
Công tử Lang không đáp, chỉ nhìn Tào Phò mã nói:
“Mạng nàng, phải để lại cho bản các chủ.”
Tào Phò mã gật đầu:
“Các chủ yên tâm, ta chỉ cần mạng đám người họ Yến!”
Công tử Lang lúc này mới quay sang, rạng rỡ nở nụ cười với Sở Nhược Yên:
“Xin lỗi nhé, Tiểu Mù, tính mạng người ấy thật sự quá quan trọng...”
Chưa dứt lời, Sở Nhược Yên đã nhàn nhạt nói:
“Không sao, ta đã nói sẽ không tin ngươi, tự nhiên cũng chẳng đem hi vọng đặt lên người ngươi.”
Lời vừa dứt, nơi lòng Công tử Lang bỗng đau nhói, chỉ thấy nàng bước tới trước, dáng người mảnh mai nhưng kiên cường.
“Phò mã, việc hôm nay, ngài không sợ Trưởng công chúa biết được sao?”
Tào Đống giận dữ quát:
“Đừng nhắc đến Trưởng công chúa trước mặt ta! Nếu không vì đám người họ Yến, nàng đâu đến nỗi thế này!”
“Vậy ngươi nên đi tìm Yến Trừng , là hắn khiến Trưởng công chúa sảy thai, liên quan gì đến Văn Cảnh?”
Tào Đống nghẹn lời, mắt dần đỏ ngầu:
“Là nhà họ Yến! Năm xưa Trưởng công chúa si mê Yến Ngũ Lang, là hắn mắt mù không nhận ân tình, nhất quyết cưới Tạ Uyển! Mà Tạ Uyển kia còn vô sỉ hơn cả cầm thú, Trưởng công chúa xem nàng như tỷ muội, vậy mà nàng lại đoạt ái, còn mặt dày gả cho Yến Ngũ Lang! Cuối cùng hại Trưởng công chúa mất con!!”
“Nhà họ Yến, không một ai tốt! Đều đáng chết, đáng c.h.ế.t không có chỗ chôn!!”
Sở Nhược Yên nghe xong cũng thấy mở mang tầm mắt.
Chuyện xưa vốn là tình cảm nhường nhịn, trong miệng hắn lại biến thành thứ bẩn thỉu nhơ nhớp. Nếu năm đó Đại tướng quân Yến thật sự đón nhận Trưởng công chúa, thì còn liên quan gì đến hắn – Tào Đống?
Ánh mắt thoáng quét, chỉ thấy Đại Bụng chưởng quỹ móc bút giấy ra như đang tốc ký ghi chép.
Nàng cất cao giọng:
“Cho nên, Phò mã hao tâm tổn trí, chính là chờ Yến gia lần này xuất chinh, định một lưới bắt hết?”
“Ha ha, không sai!” Tào Phò mã như kẻ điên cuồng, Thành bá muốn ngăn cản, nhưng hắn đã bật cười lớn:
“Hắn Yến Ngũ Lang chẳng phải vẫn tự xưng bất bại sao? Ta cứ muốn hắn c.h.ế.t trên chiến trường! Trước tiên là Lão Viên kia động tay vào quân lương, cho vào toàn cám gạo, khiến binh lính đói khát, buộc hắn phải xuất chiến!”
“Sau đó là binh khí, chuyện này nhờ vào hiền tế tốt của hắn giúp ta thông đường trên dưới, đem toàn bộ đao kiếm đổi thành sắt vụn giòn gãy! Đám man di kia dù có ngu, cũng thừa sức c.h.é.m g.i.ế.c đám quân tay không tất sắt của Yến gia! Phiền toái nhất chính là thành phòng, Yến Ngũ Lang sinh toàn con giỏi, đặc biệt là Thế tử, cực kỳ khó đối phó. May mà lúc ấy Bình Tĩnh hầu tìm đến ta—”
Phía sau không cần nói cũng rõ.
Bình Tĩnh hầu tìm hắn để báo thù cho huynh đệ, hai người lập tức hợp tác, dùng A Giao đánh cắp bố trí phòng thành, dẫn đến đại bại!
Sở Nhược Yên lạnh lùng nhìn Tào Đống:
“Vì tư thù cá nhân, ngươi liền đẩy mười vạn tướng sĩ vào chỗ chết?”
“Hơn thế nữa!”
Tào Đống ngửa mặt cười điên loạn:
“Ngươi tưởng Nam Man làm sao biết chia binh hai đường, một dụ Yến Ngũ Lang xuất chiến, một vòng hậu công thành? Đó là kế của ta, là ta sai người dâng mưu kế cho Nam Man vương, ha ha ha ha!!”
Ánh mắt Sở Nhược Yên rực lửa, Đại Bụng chưởng quỹ cũng bẻ gãy cán bút, thấp giọng mắng một câu:
“Súc sinh!”
Tào Đống như kẻ phát cuồng, một hơi nói xong, liền thở dài nhẹ nhõm:
“Cuối cùng cũng thành đại sự, Yến gia diệt môn, chỉ còn lại mỗi tên tiểu tử Văn Cảnh! Năm đó nơi đình này, Trưởng công chúa mất con, nay ta cũng muốn nhà họ Yến, đoạn tử tuyệt tôn!!”