Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 120: Ai Bắt Nạt Ngươi Rồi
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:30
Sở Nhược Yên quay đầu trừng mắt, khuôn mặt tuấn tú đáng giận kia thò ra từ trong xe.
“Ngươi... ngươi mạo phạm!”
“Ừm?” Yến Trừng nhướn mày, những ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua môi, “A Yên, ta nghe không rõ, nàng nói lại lần nữa?”
Sở Nhược Yên mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn hắn. Tiểu đầu của Yến Văn Cảnh cũng thò ra từ bên cạnh: “Tam thẩm thẩm làm sao vậy? Ai bắt nạt người rồi?”
“Đúng đó A Yên, ai bắt nạt nàng rồi?”
Yến Trừng cười mà như không cười, lặp lại lời hắn, bộ dạng mặt dày đến mức khiến nàng nghiến răng nghiến lợi. Nàng cười lạnh một tiếng, “Không có, chỉ bị chó cắn một phát!”
Nói xong liền xoay người đi thẳng vào phủ Quốc công Sở, bỏ lại Yến Văn Cảnh chớp mắt mơ hồ: “Chó? Ở đâu có chó vậy?”
Ánh mắt Yến Trừng khẽ lóe, đưa tay vỗ nhẹ đầu hắn: “Chuyện người lớn, con nít đừng xen vào. Về phủ thôi.”
Mạnh Dương lĩnh mệnh, Yến Văn Cảnh tuy lẩm bẩm “Ta không còn là con nít nữa”, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lại trong xe.
Phủ Quốc công Sở.
Sở Nhược Yên vừa trở lại Bồ Đề viện, liền nghe thấy một giọng trầm thấp: “Con đi đâu vậy?”
Nàng giật mình ngẩng đầu, liền thấy Sở Hoài Sơn đang ngồi trong sân, bên cạnh là Ngọc Lộ và Chu ma ma đều cúi đầu đứng một bên.
Nàng thầm kêu không ổn: “Cha... cha đến đây làm gì vậy?”
Sở Hoài Sơn vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị: “Phụ thân hỏi con đi đâu? Có phải lại ở cùng tên Yến Tam kia không?”
Sở Nhược Yên rùng mình, thầm nghĩ nếu cha biết nàng chẳng những ở cùng Yến Trừng, còn vừa bị hắn hôn, chỉ e sẽ lập tức vác đao đi c.h.é.m người.
“Không, không có! Cha, nữ nhi chỉ lên núi Thúy Bình, tình cờ gặp được đại nhân Tô!”
“Tô đại nhân? Tô Đình Quân?”
“Đúng ạ! Là huynh ấy tiễn nữ nhi về tận phủ, cha không tin có thể đi hỏi huynh ấy!”
Sở Nhược Yên vội vàng kéo vị Thế tử kia ra đỡ đạn.
Sở Hoài Sơn nhìn nàng nghi hoặc hồi lâu mới gật đầu: “Không phải Yến Tam là được rồi...”
Sở Nhược Yên lúc này mới nhẹ thở ra, liền chuyển chủ đề: “Cha đến giờ này có chuyện gì sao?”
Sở Hoài Sơn vuốt chòm râu: “Là chuyện của cậu con... sáng nay ông ấy bị người đụng thương, chuyện này con biết chưa?”
Sở Nhược Yên gật đầu, Sở Hoài Sơn lại nói: “Phụ thân và mẫu thân con đã đến phủ Tào thăm hỏi. Nhìn có vẻ nặng nhưng thực ra không nguy hiểm gì. Phụ thân có hỏi chuyện yến tiệc ngày mai có nên hoãn lại không, ông ấy bảo cứ theo lệ mà làm. Có điều hiện giờ dì con đang bận chăm sóc ông ấy, không rảnh lo liệu bên đó, nên muốn để mẫu thân con và con sang giúp một tay. Con thấy sao?”
Sở Nhược Yên vốn cũng đang định qua đó tìm người, liền đáp ứng ngay.
Hôm sau trời còn chưa sáng, nàng đã cùng Tiểu Giang thị lên đường.
Vừa bước lên xe, đã thấy Sở Nhược Lan cũng ở trong.
“Con bé này được ta chiều hư rồi, chuyện trong phủ không biết gì cả, nên cho theo học hỏi một chút. Kẻo sau này gả đi rồi lại khiến người ta chê cười. Đại cô nương thấy có được không?”
Tiểu Giang thị giải thích, Sở Nhược Yên nhìn Sở Nhược Lan một cái.
Người sau lập tức giơ tay thề: “Muội đảm bảo sẽ ngoan ngoãn, không gây chuyện !”
Sở Nhược Yên buồn cười: “Mẫu thân đã quyết, con đương nhiên nghe theo.” Nói đoạn liền nhắm mắt dưỡng thần, nhưng bên tai bỗng vang lên một tiếng:
“Đại tỷ, tỷ ngủ rồi sao?”
Nàng không mở mắt, giọng nói hơi dè dặt kia mới dám lớn gan hơn một chút: “Nếu tỷ ngủ rồi thì không trách muội nha! Lần trước chuyện ở sân mã cầu, muội còn chưa cảm ơn tỷ nữa. Tên Gia Huệ đó thật chẳng ra gì! Vậy mà còn dám hãm hại muội, chẳng coi tình nghĩa tỷ muội ra gì! Cả Cố tỷ tỷ nữa, nàng không hiểu rõ tình hình thì thôi, vậy mà còn viết thư bảo muội tha thứ cho Gia Huệ...”
“Hừ, muội tuy không thích động não, nhưng đâu phải ngốc! Cái đồ Cẩu tâm cơ ấy còn bị Hoàng hậu nương nương khiển trách, muội liền hồi thư cho Cố tỷ tỷ, nói ai giúp nàng ta chính là chống lại Hoàng hậu nương nương...”
Sở Nhược Lan lải nhải không ngớt, Tiểu Giang thị muốn họ thân thiết nên cũng không ngăn cản.
Sở Nhược Yên bỗng hỏi: “Cố Phi Yến có hồi thư cho muội không?”
Sở Nhược Lan tưởng nàng đã ngủ, lập tức giật mình hét nhỏ: “Tỷ tỷ, tỷ chưa ngủ sao?”
“Ta đâu có nói ta ngủ? Muội còn chưa trả lời, Cố Phi Yến có hồi thư không?”
Sở Nhược Lan nhớ đến lời cảm ơn ban nãy, tai lập tức đỏ bừng. Nhưng thấy nàng vẻ mặt nghiêm túc hỏi mình, đành nén ngượng ngùng đáp: “Có hồi, nhưng chi bằng không hồi thì hơn! Cứ lặp đi lặp lại mấy lời cũ rích, khuyên muội rộng lượng bao dung, đừng chấp nhặt với Gia Huệ!”
Ánh mắt Sở Nhược Yên hơi nheo lại, như đang suy nghĩ gì đó.
Chuyện lần này khiến Gia Huệ mất hết danh dự, muốn vãn hồi thanh danh, biện pháp duy nhất là cầu xin Sở Nhược Lan đứng ra nói đỡ vài lời.
Vậy nên Cố Phi Yến ra mặt cầu tình cũng không có gì lạ. Lạ là với tính tình kiêu căng của nàng ta, mà lại ba lần bốn lượt hạ mình mềm mỏng, tám phần là có người đứng sau thúc giục.
Xem ra giữa Cố gia và Cẩu gia cũng có quan hệ...
Đang suy nghĩ thì xe ngựa đã dừng lại.
Ba người xuống xe, Sở Tĩnh đã đợi sẵn trước cửa.
“Chị dâu, Nhược Yên, Nhược Lan, lần này thật làm phiền các ngươi rồi.”
Hai bên khách sáo vài câu, rồi cùng vào nhà. Sở Tĩnh lại nói: “Người quản sự đều có mặt cả, chị dâu cứ tùy ý phân phó. Nhược Yên, biểu tỷ con mấy ngày không gặp, đang nhớ con lắm. Con theo ta tới thư phòng một chuyến.”
Sở Nhược Yên nghe liền hiểu là biểu cữu muốn gặp mình, liền từ biệt mẫu thân và biểu muội, đi theo Sở Tĩnh đến thư phòng.
“Cô mẫu, thương thế của cữu phụ nghiêm trọng lắm sao?”
Sở Tĩnh khựng người lại, không nói gì.
Sở Nhược Yên hỏi lại: “Cô mẫu?”
Sở Tĩnh lúc này mới xoay người, khuôn mặt mỏi mệt đầy vẻ nặng nề: “Nhược Yên, cữu phụ con thương thế không nặng, nhưng ta chưa từng thấy ông ấy như vậy... Con có biết không, hai ngày nay ông ấy đem toàn bộ luật lệ Đại Hạ ra đọc lại, từng chữ từng câu, đọc suốt hai đêm liền.”
“Ta tuy không rõ ông ấy đang tìm gì, nhưng mơ hồ cảm thấy ông ấy như đang vì ai đó mà tìm đường sống. Nhược Yên, con nói thật với cô mẫu một câu, Tào gia... sắp xảy chuyện rồi phải không?”
Sở Nhược Yên mím chặt môi, nhìn thấy lo lắng trong mắt cô mẫu, suýt nữa buột miệng nói ra.
May mà lúc ấy có tiếng động phía sau, Tào Dương bước ra: “Phu nhân...”
Sở Tĩnh lập tức quay người đỡ lấy: “Lão gia, sao người lại ra đây?”
Tào Dương khoác áo mỏng, đầu quấn đầy băng trắng, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, trông như già đi mấy tuổi.
Tào Dương vỗ vỗ tay Sở Tĩnh : “Đại cô nương đến rồi, bên ngoài lạnh, vào trong rồi nói.”
Trong thư phòng, lửa than cháy lách tách.
Sở Tĩnh giúp ông khoác thêm áo, rồi nói: “Lão gia, Nhược Yên, hai người trò chuyện , ta qua bên chị dâu xem tình hình.”
Nói rồi rời khỏi thư phòng. Sở Nhược Yên biết cô mẫu là cố tỏ ra bình tĩnh, trong lòng thấy khó chịu.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tào Dương, lại thấy ông đang dõi mắt nhìn về hướng vợ rời đi, hồi lâu sau mới quay lại hỏi:
“Là lão Nhị sao?”
Bốn chữ đơn giản, lúc này lại khó mở miệng đến vậy.
Sở Nhược Yên gật đầu thật mạnh, thân thể Tào Dương chấn động.
“Cữu phụ!”
Ông ngã vào bàn, dường như không còn cảm giác đau, lại hỏi lần nữa: “Chắc chắn chứ?”
“... Vâng.”
Tào Dương nhắm mắt đau đớn: “Quả nhiên, lúc xảy ra va chạm hôm qua ta đã cảm thấy, đối phương nắm lực đạo thời cơ quá chuẩn xác, rõ ràng không phải muốn lấy mạng ta... Nhưng lão Nhị hắn sao dám làm thế?!!”
Sở Nhược Yên thấp giọng kể lại chuyện trên núi Thúy Bình.
Tào Dương nghe xong, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng như không còn sức mà ngả người trên ghế: “Hắn muốn kéo cả nhà cùng c.h.ế.t sao!! An Ninh hầu... nói thế nào?”