Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 167: Ngươi Vẫn Chưa Buông Bỏ Yến Tự?
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:34
An Thịnh hứng thú hỏi:
“Vì sao con lại nghĩ như vậy?”
“Cho mười phần gan, Quý phi Tước cũng không dám ra tay với Thân Vương! Còn Mộ Dung Tẫn , càng không phải loại người ngu ngốc đến mức gây ra ‘trùng hợp’ như thế!” Yến Trừng nheo mắt, đáy mắt lạnh lẽo thấu xương, “Ta đã nói với người rồi, đừng động đến người nhà họ Sở!”
An Thịnh nhướng mày đầy ẩn ý:
“Là không được động đến người nhà họ Sở, hay không được động đến biểu muội của con?”
Yến Trừng hừ lạnh một tiếng. An Thịnh bật cười lớn:
“Trừng nhi, con yên tâm, mẫu thân biết chừng mực. Một gói tỉnh tửu hoa, tặng biểu muội con một mối hôn sự tốt, sau này con lại có thêm Thân Vương làm anh rể, chẳng phải như hổ mọc thêm cánh sao?”
Thân Vương Mộ Dung Tẫn , sau khi phụ hoàng mất đã tạm thời nắm giữ binh quyền ba quân.
Tuy chưa có nhiều kinh nghiệm sa trường, nhưng hắn rất có thủ đoạn, sau khi tiếp quản đã nhanh chóng đề bạt một loạt tướng trẻ.
Chỉ trong vài tháng đã đứng vững trong quân, quả thật hiếm thấy!
Yến Trừng đồng tử co rút:
“Mục tiêu của người là hắn?”
An Thịnh đặt kéo xuống, nhận lấy khăn trắng lau tay, thản nhiên đáp:
“Đúng vậy. Cửu đệ của bản cung so với những huynh trưởng khác còn hữu dụng hơn nhiều. Hắn là tay cầm binh giỏi, lại có sát khí trong người. Đổi lại là kẻ khác, bản cung lười bỏ công sức tính toán đến vậy.”
“Nghe người nói vậy, hắn còn phải cảm ơn vì được người để mắt đến?” Yến Trừng cười giễu.
An Thịnh không giận, trái lại còn mỉm cười:
“Con ta đừng tức giận. Cửu đệ tuy giỏi, nhưng sao so được với Trừng nhi của ta? Bao người đoán không ra ý của bản cung, chỉ có con vừa nhìn đã đoán trúng, chẳng phải là tâm linh tương thông giữa mẫu tử sao?”
Yến Trừng buồn nôn trong lòng, nhưng mặt không đổi sắc:
“Ý người là muốn thành toàn cho bọn họ? Nhưng hiện tại nhị tiểu thư nhà họ Sở không muốn gả, chẳng phải là công toi?”
Chân mày An Thịnh lóe lên sát khí, giọng lại càng dịu dàng:
“Chuyện bản cung muốn làm, chưa từng thất bại!”
Nói xong liền phất tay áo:
“Vũ Huy, thay y phục, bản cung muốn đến gặp Thái hậu.”
Từ Ninh Cung
Quý phi Tước đang quỳ giữa điện, Thái hậu Tô giận dữ ném tách trà xuống trước mặt nàng:
“Ngươi làm ra cái trò tốt gì thế hả!”
Tách trà vỡ tan thành từng mảnh, Quý phi Tước sợ đến run rẩy:
“Thái hậu! Không phải thần thiếp…”
“Không phải ngươi thì là ai? Ngươi tưởng ai gia mù chắc?” Thái hậu gầm lên, “Lúc đó ngươi gấp gáp đến tìm ai gia, nói nhị tiểu thư họ Sở gây loạn hậu cung, còn kéo cả Thân Vương vào. Ai gia mới theo ngươi đến Dục Tú Cung! Giờ hỏng việc rồi, đến cả ai gia ngươi cũng lôi vào làm quân cờ, giờ lại không dám nhận?”
Quý phi Tước run lẩy bẩy, liên tục dập đầu:
“Thần thiếp biết tội, thần thiếp biết tội! Là do vì chuyện của huynh trưởng bên mẫu thân đẻ khiến thần thiếp nhất thời bị thù hận che mắt, xin Thái hậu tha cho thần thiếp lần này!”
Nàng vừa nhắc tới nhà mẫu thân đẻ, Thái hậu lập tức nhớ đến Bình Tĩnh hầu, bật cười lạnh:
“Vì nhà mẫu thân đẻ báo thù, là chuyện hợp lý, ai gia đâu trách ngươi vì điều đó?”
Quý phi Tước thở phào nhẹ nhõm, rón rén hỏi:
“Vậy… Thái hậu tức giận vì…”
“Đồ ngu! Hãm hại người ta mà để lại chứng cứ, ngươi không biết g.i.ế.c Phối Khánh trước? Hoặc lúc đưa vàng đừng dùng đồ trong Nội đình?” Thái hậu bước đến trước mặt, đ.â.m mạnh tay vào trán nàng, “Đừng nói lần này là Thân Vương, cho dù là muốn giá họa cho Phối Trác, ngươi nghĩ hắn sẽ không tra ra chắc?”
Quý phi Tước sửng sốt, nghe ra trong lời ấy có hàm ý chỉ dạy, mừng rỡ nói:
“Xin Thái hậu dạy bảo thần thiếp!”
“Hừ.” Thái hậu lúc này mới thu lại giận dữ, trở lại ngồi lên bảo tọa:
“Xem như ngươi còn chút nhãn lực. Ai gia nói thẳng cho ngươi biết: chuyện lần này dính đến Thân Vương, ai gia vốn rất tức giận. Nhưng nhị tiểu thư họ Sở là kẻ thù g.i.ế.c cháu ai gia, thêm nữa nếu ngươi ngã, hậu cung sẽ chỉ còn lại một mình Hoàng hậu làm chủ. Họ Phối vốn đã lớn mạnh, ai gia không muốn giống như Vân Ninh đế triều trước, rơi vào cảnh ngoại thích Sởyên quyền, nên mới phải ra mặt giữ ngươi lại.”
“Nhưng ngươi phải lanh trí hơn, sai lầm hôm nay, tuyệt đối không được tái phạm! Nếu không, ai gia có thể cứu ngươi lần này, nhưng không cứu nổi lần sau!”
Quý phi Tước vội vàng vâng dạ, cẩn thận nhìn sắc mặt Thái hậu dò hỏi:
“Nhưng mà lần này nhị tiểu thư họ Sở lại vô tình dính vào Thân Vương, Thái hậu thấy…”
Nhắc đến chuyện này, Thái hậu giận đến nghiến răng:
“Không biết điều! Một nữ tử thần dân lại dám chê vị trí trắc phi! Nhưng cũng tốt, ai gia vốn chẳng muốn để nàng ta vào cửa. Chỉ là Cận nhi tính tình tốt quá, cứ muốn bù đắp, khiến ai gia hơi đau đầu…”
Quý phi Tước định tiếp lời thì bên ngoài có thái giám hớt hải chạy vào bẩm:
“Thái hậu nương nương, Trưởng công chúa đến!”
Chưa dứt lời, An Thịnh đã vận cung trang rực rỡ, nhẹ nhàng bước vào.
Thái hậu vui vẻ nói:
“Khánh nhi đến đúng lúc, mau đến giúp mẫu hậu nghĩ cách, làm sao khiến Cửu đệ con từ bỏ chuyện cưới trắc phi!”
An Thịnh mỉm cười không lộ cảm xúc, liếc sang Quý phi Tước :
“Quý phi cũng có mặt à.”
Không hiểu vì sao, Quý phi Tước vừa nhìn thấy vị Trưởng công chúa này liền thấy sợ hãi bản năng:
“Dạ… Thái hậu, thần thiếp xin phép về cung đóng cửa suy xét.”
Thái hậu không để tâm, phất tay cho đi. Sau khi Quý phi rời đi, bà vỗ tay chỉ chỗ ngồi cạnh mình bảo An Thịnh lại gần.
An Thịnh thuận thế ngồi xuống bên cạnh:
“Mẫu hậu, chuyện Cửu đệ, nhi thần đã nghe rồi. Ý người là không muốn nhị tiểu thư họ Sở vào cửa?”
Thái hậu sa sầm mặt:
“Vào cửa gì mà vào! chuyện giữa Cửu đệ con và con bé nhà họ Phùng con không phải không biết. Đợi Phùng tướng quân từ biên cương hồi kinh, sẽ lo hôn sự cho hai đứa. Giờ mà cưới trắc phi trước, chẳng phải phá rối hay sao?”
An Thịnh mỉm cười phụ họa:
“Nhưng mẫu hậu, người có từng nghĩ, hôn sự này đối với Cửu đệ có khi lại là chuyện tốt?”
Thái hậu sững lại, nghe con gái từ tốn phân tích:
“Sau khi Đại tướng quân qua đời, Cửu đệ tạm quyền thống lĩnh tam quân. Nhưng chữ ‘tạm’ đó, đến giờ vẫn chưa bỏ được. Muốn danh chính ngôn thuận, trước hết phải qua cửa của nhóm văn thần đứng đầu là Vinh Thái phó. Mà trùng hợp thay, Sở quốc công nắm giữ Lại bộ – đứng đầu lục bộ, được văn thần kính trọng như cột trụ triều đình. Nếu chính ông ấy mở lời, biết đâu cái chữ ‘tạm’ kia sẽ được xóa bỏ.”
Thái hậu cả ngày quanh quẩn hậu cung, chuyện tiền triều dù có nghe qua nhưng sao thấu hiểu bằng An Thịnh?
Giờ nghe xong, trầm ngâm:
“Ý con là… nếu nhị tiểu thư nhà họ Sở gả cho Cận nhi, thì Sở Hoài Sơn vì con rể mà có thể chịu mở lời?”
An Thịnh chỉ mỉm cười.
Thái hậu có chút d.a.o động:
“Nhưng con bé kia không chịu gả thì sao?”
An Thịnh nhẹ nhàng đáp:
“Mẫu hậu tôn quý là Thái hậu, cớ gì phải để tâm một tiểu cô nương nghĩ gì?”
Thái hậu như bừng tỉnh:
“Phải rồi, ai gia là Thái hậu, một đạo ý chỉ ban xuống, nó dám không tuân mệnh?”
Nói rồi chọc chọc mũi con gái:
“Con đúng là giống phụ hoàng con từng nói, nếu con là nam nhi, thiên hạ chưa chắc đến lượt Hoàng huynh con ngồi lên ngai vàng!”
An Thịnh cụp mắt, giấu đi ý cười giễu nơi khóe môi, giọng lại thoáng chút u buồn:
“Mẫu hậu giờ còn nói những lời này thì có ích gì? Nhi thần rốt cuộc vẫn chỉ là nữ nhi. Giờ phò mã cũng mất, Đại tướng quân cũng mất, chỉ còn lại Trừng nhi…”
Nghe đến đây, tim Thái hậu chợt đập nhanh, hơi căng thẳng hỏi:
“Khánh nhi… con vẫn chưa buông bỏ Yến Tự sao?”