Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 172: Ta Không Còn Mặt Mũi Nào Để Cầu Xin Chàng
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:34
Hắn hơi dùng lực, khiến Sở Nhược Yên bị ép ngồi lên đùi hắn. Nàng sợ đè trúng chân hắn, không dám chống đỡ, vội đảo mắt nhìn quanh xác nhận không có ai, mới thấp giọng nói:
“Chàng buông tay trước đã!”
Yến Trừng không chịu, ngược lại còn siết tay kéo nàng sát vào hơn hai phần.
Sở Nhược Yên bất đắc dĩ, chỉ đành nói:
“Không giận nữa là được chứ?”
“Thật sao?”
“Thật, hôm qua chàng còn tặng ta cái quyển thoại bản đó, ta cũng đâu có làm gì đâu?”
Vừa nghĩ đến nàng Dung Nương kia, tai Sở Nhược Yên lại nóng lên, thầm rủa tên này đúng là cầm thú, làm gì có nam nhân nào lại đi tặng loại sách ấy cho khuê nữ nhà người ta!
Thế nhưng Yến Trừng lại nhíu mày:
“Quyển thoại bản đó làm sao? Không phải là thứ nàng thích sao?”
“Ta sao có thể thích…” — lời chưa dứt đã bị nàng cắt ngang, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn — “Chàng chưa từng đọc quyển đó à?”
Yến Trừng khẽ gật đầu, rồi kể sơ lại việc mua sách hôm qua.
Sở Nhược Yên nghe xong thì bật cười, hóa ra là hiểu lầm! Tên này căn bản không hiểu ý "dày mặt vô sỉ" mà nàng muốn mắng hắn!
Nghĩ đến đây lại sinh ra tâm tư trêu đùa:
“Thì ra là vậy, vậy chàng về cứ đọc thử đi, quyển đó viết rất hay. Kể về một nữ tử... lần lượt cứu giúp năm vị nam nhân, là một cuốn truyện ký rất đặc sắc. Ta nghĩ sẽ rất có ích cho chàng đấy, Tam gia.”
Yến Trừng thầm nghĩ: nữ nhân chẳng phải đều thích mấy chuyện tình cảm quấn quít đó sao, có ích gì cho ta chứ?
Nhưng nhìn nàng cười cong mắt, trong đôi con ngươi còn ánh lên tia nghịch ngợm, hắn không kìm được mà cong môi cười theo:
“Được, nhưng về sau nàng không được tiếp tục đuổi ta ra ngoài cửa nữa.”
Khóe miệng Sở Nhược Yên giật nhẹ.
Nói là đuổi ra ngoài, lão nhân gia ngài chẳng phải cũng mặt dày xông thẳng vào sao?
Miệng thì đáp:
“Được rồi, thật ra ta cũng không nên giận lây chàng, chỉ là nghĩ đến Nhị muội…”
Cảnh trong mộng kia quá chân thực, nàng tận mắt thấy Sở Nhược Âm nhận tội, bị xiết cổ bằng một dải lụa trắng. Cho nên mới nhất thời không nén nổi tức giận, trút lên đầu hắn.
Yến Trừng nghe được lời thật lòng, tâm tình vô cùng tốt, đang định nói gì đó thì bỗng Ngọc Lộ vội vã xông vào:
“Tiểu thư, tiểu thư — á!”
Tiểu nha hoàn vừa trông thấy nàng đang ngồi trên đùi Yến Trừng , hai người lại kề cận sát nhau, liền vội che mắt.
Sở Nhược Yên vội đứng bật dậy, ho nhẹ:
“Có chuyện gì?”
Ngọc Lộ đỏ bừng mặt nói:
“Là... là Nhị cô nương nhà họ Diêu đến rồi!”
“Nhị cô nương nào?”
“Chính là nữ nhi thứ hai của Hổ Uy Tướng Quân, người từng gả cho Ngũ lang nhà họ Yến ấy!”
Sở Nhược Yên ngẩn ra, quay sang nhìn Yến Trừng :
“Diêu Tình? Nàng ta đến làm gì?”
Tại hoa sảnh phủ Trấn Quốc Công.
Diêu Tình đi qua đi lại, suýt chút nữa mài mòn luôn đế giày.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng liền ngẩng đầu lao đến:
“Trường Lạc huyện chủ, cầu xin người hãy cứu phụ thân ta!”
Nói rồi “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống, Sở Nhược Yên hoảng hốt, vội vàng đỡ nàng dậy:
“Ngũ đệ muội… à không, Diêu Nhị cô nương, sao nàng phải làm vậy? Mau đứng lên đi!”
Diêu Tình lại nói:
“Huyện chủ, cầu xin người! Lần này Hổ Lao Quan thất thủ, hoàng thượng không tìm được người ra trận, liền chỉ định phụ thân ta đi, còn nói sẽ cấp cho ông ấy năm vạn binh mã để thu phục Hổ Lao Quan! Huyện chủ, người cũng biết mà, tướng công ta... không, là Đại tướng quân, dẫn theo mười vạn Yến gia quân còn bại dưới tay Nam Man, phụ thân ta chỉ có năm vạn binh, làm sao có thể thu hồi được Hổ Lao Quan?!”
Sở Nhược Yên giật mình, không ngờ hoàng thượng lại điểm tướng Diêu Chấn!
Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý — trong các tướng lĩnh còn lại, ai chẳng có dây mơ rễ má, chỉ có Diêu Chấn là hữu danh vô thực, lúc này bị đẩy ra làm kẻ thế mạng, cũng chẳng lạ gì!
“Diêu cô nương, chuyện triều chính... lệnh tôn dù gì cũng là tướng quân...”
Lời còn chưa dứt, Diêu Tình đã bật cười mỉa:
“Tướng quân? Một kẻ bao năm qua ngồi không ăn lương, cũng xứng là tướng quân? Huyện chủ, người sáng suốt như thế, chẳng cần ta nói vòng vo. Phải, quốc gia lâm nguy, phụ thân ta đáng ra nên đứng ra, nhưng chỉ có năm vạn binh đi đối đầu A Mộc Tắc vô địch thiên hạ, chẳng phải là ép ông ấy đi c.h.ế.t sao? Nếu thật muốn ban thưởng, vậy Tào Quốc Công, Dự Vương, những quan lớn trong Binh Bộ ăn không ngồi rồi kia thiếu gì, sao chỉ có phụ thân ta bị đẩy ra c.h.ế.t trận?”
Sở Nhược Yên thở dài.
Ngũ đệ muội này đúng là nhìn thấu mọi chuyện , năm xưa đoạn tuyệt với nhà họ Yến, cũng là để bảo toàn bản thân…
Nhưng nào hay được đạo lý kẻ yếu bị nuốt chửng, họ đâu trốn được, cuối cùng rồi cũng phải quay đầu cầu xin nhà họ Yến…
“Nàng muốn ta giúp chuyện gì?”
Diêu Tình mừng rỡ:
“Cầu người đi tìm Tam ca… cầu An Ninh Hầu! Hiện nay hoàng thượng cực kỳ tín nhiệm huynh, lại là độc tử của Trường Công Chúa, chỉ cần huynh lên tiếng, phụ thân ta ắt có đường sống!”
Sở Nhược Yên không đáp.
Diêu Tình lại quay đầu quát:
“Đem đồ vào!”
Hai người hầu lập tức khiêng vào một rương gỗ nặng trĩu. Vừa mở ra, bên trong là vàng bạc, châu báu, ngân phiếu, cả địa khế!
“Đây là một nửa gia sản nhà họ Diêu. Nếu chưa đủ, chúng ta về gom thêm cũng được! Cầu xin huyện chủ cứu phụ thân ta một lần, chỉ cần người mở lời, An Ninh Hầu nhất định sẽ đồng ý!”
Sở Nhược Yên trầm mặc giây lát:
“Sao nàng không tự mình đi cầu xin huynh ấy?”
Diêu Tình cười thảm, lắc đầu:
“Ta không còn mặt mũi nào gặp huynh ấy nữa... Năm xưa Yến gia lâm nạn, người và Nhị tẩu còn gắng gượng chống đỡ, ta thì lại quay về nhà mẫu thân đẻ, suýt chút nữa còn không dự tang lễ của Ngũ lang... Ta... ta nào còn mặt mũi đi cầu xin huynh ấy!”
Sở Nhược Yên nghe xong, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài.
Bóng người ngồi xe lăn nơi cửa hoa sảnh đã sớm nghe hết, khẽ lắc đầu với nàng.
Sở Nhược Yên hiểu ý:
“Diêu Nhị cô nương, ta không thể giúp cô.”
Diêu Tình sửng sốt, sắc mặt trắng bệch:
“Huyện chủ…”
“Không phải vì chuyện xưa, mà là lệnh tôn ra trận... chưa chắc đã là chuyện xấu.” Nếu đúng như Yến Trừng dự đoán, rất nhanh sẽ hòa đàm, trận chiến này căn bản sẽ không nổ ra.
Lúc đó, Diêu Chấn có thể mượn cơ hội mà thăng quan tiến tước.
Nhưng lời còn chưa nói hết, Diêu Tình đã như bị sét đánh, hét lên thất thanh:
“Ngay cả người cũng không giúp, chẳng phải phụ thân ta c.h.ế.t chắc rồi sao? Kinh thành này, ta đã gõ cửa hết các nhà quen biết, ai cũng né tránh ta như tà ma, chẳng lẽ... chẳng lẽ thật sự không còn đường sống?”
“Diêu cô nương! Diêu Tình!” Sở Nhược Yên giữ lấy vai nàng, trầm giọng nói:
“Nghe ta nói, trận này chưa chắc đánh, phụ thân nàng cũng chưa chắc phải ra tiền tuyến…”
Nhưng Diêu Tình căn bản không nghe lọt tai, đẩy nàng ra, thất thần rời đi.
Sở Nhược Yên không yên tâm, đang định đuổi theo thì Yến Trừng đã lắc đầu, lăn bánh xe vào:
“Yên tâm đi, Mộc Tắc không đợi nổi đâu. Nhiều nhất ba đến năm ngày, quốc thư hòa đàm sẽ được đưa tới.”
Sở Nhược Yên hiểu ý hắn:
“Ý chàng là một khi hòa đàm, Diêu gia liền được giải nguy. Nhưng chàng không thấy bộ dạng của Ngũ đệ muội sao? Ta sợ nàng không chờ được đến lúc đó!”
Yến Trừng nhướng mày: đằng nào cũng chẳng còn là người Yến gia nữa, sống c.h.ế.t có can hệ gì tới hắn?
Sở Nhược Yên nói tiếp:
“Nàng ta lo cho phụ thân, chuyện gì cũng dám làm. Giờ cầu chúng ta không được, ắt sẽ đi cầu người khác. Ta chỉ sợ nàng bệnh cấp mà loạn tìm thầy!”
Nói rồi đuổi theo, nhưng ngoài phố đã không còn bóng dáng Diêu Tình đâu nữa.
Nàng hỏi người giữ cửa xem tiểu thư Diêu gia đi hướng nào, người kia đáp:
“Hình như là đi đến phủ Tào Quốc Công ạ.”
“Phủ Tào Quốc Công?”
“Vâng, vừa ra khỏi cửa, Diêu Nhị cô nương đã lên xe của Thế tử Tào phủ, nhưng trông như là đi về phía Tửu Lâu Cát Tường thì phải…”
“Tửu Lâu Cát Tường?” Sở Nhược Yên nhẩm lại hai lượt, sắc mặt biến đổi:
“Hỏng rồi!”