Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 179: A Yên, Nàng Phải Tha Thứ Cho Ta
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:35
Tể tướng Cố?
Mạnh Dương lập tức quay đầu nhìn Yến Trừng , người sau chỉ khẽ cười khẩy, đưa tay đỡ trán:
“Áp giải đến trước mặt Hoàng thượng đi.”
Quan sai lĩnh mệnh, Mạnh Dương hạ giọng hỏi:
“Công tử, là do Tể tướng Cố sai khiến ư? Nhưng như vậy chẳng phải quá trắng trợn rồi sao?”
Ai ai cũng biết, Hoàng đế không lâu trước đã triệu Tào Dương vào nội các, rõ ràng là để kiềm chế Tể tướng Cố, chia bớt quyền lực trong tay y.
Hai người không hợp vốn là chuyện đương nhiên, nhưng đúng vào lúc này, Tể tướng Cố lại sai phu xe nhà mình đ.â.m người, chẳng khác nào tuyên bố với thiên hạ: chuyện này là do y làm!
Chẳng phải quá ngu xuẩn rồi sao?
Yến Trừng liếc hắn một cái:
“Ngươi nghĩ đến được, Cố Dự lại nghĩ không ra sao?”
“Nhưng phu xe là người nhà y...” Mạnh Dương chợt phản ứng lại, giật mình:
“Ý ngài là, có người muốn hãm hại y? Vậy là ai?”
“Người được lợi nhiều nhất, thì chính là—”
Chưa kịp nói hết, Cung Thương mỉm cười bước đến:
“Thiếu chủ, điện hạ mời ngài.”
Phủ Trưởng công chúa.
An Thịnh hiếm khi không chăm hoa trong sân, mà lại đích thân pha một ấm trà ngon. Nghe tiếng bước chân liền vẫy tay:
“Trừng nhi tới rồi à? Mau lại đây, nếm thử mẻ trà Vân Vụ tuyết sơn tiến cống năm nay.”
Yến Trừng không nhúc nhích, lặng lẽ nhìn bà.
An Thịnh phất tay:
“Các ngươi lui xuống trước đi.”
Cung Thương và Vũ Huy cúi người lĩnh mệnh, Yến Trừng cũng ra hiệu cho Mạnh Dương lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại “mẫu tử” hai người, Yến Trừng cất giọng:
“Tâm trạng người rất tốt?”
An Thịnh nâng chén trà lưu ly, nhẹ thổi:
“Đúng vậy, một lúc trừ bỏ hai kẻ địch lớn, Trừng nhi chẳng lẽ không nên vui thay mẫu thân sao?”
Yến Trừng nhàn nhạt gật đầu:
“Quả nhiên là người, g.i.ế.c c.h.ế.t Tào Dương, vu oan cho Cố Dự, nhẹ nhàng phá tan nội các. Ta nên khen người thủ đoạn cao minh, hay là nói người tâm độc như rắn rết?”
An Thịnh bật cười, năm tháng đã khiến bà chẳng còn trẻ, nhưng vẫn có thể thấy được phong thái tuyệt sắc thuở thiếu thời:
“Trừng nhi à Trừng nhi, con ngày càng biết ẩn nhẫn rồi. Lần trước ta chỉ động đến nhị tiểu thư nhà họ Sở, con liền dốc sức tới chất vấn. Nay bản cung g.i.ế.c luôn cữu phụ nàng ta, sao con lại không giận nữa?”
Một tia sát khí lướt qua đáy mắt Yến Trừng, song trên mặt vẫn bình lặng như nước:
“Người nói sai rồi. Tào Dương không chỉ là cữu phụ của nàng ấy, mà còn là đại bá của người. Đến cả nhà họ Tào người cũng có thể hạ độc thủ, ta giận thì ích gì?”
Tuy Phò mã họ Tào tội ác chồng chất, nhưng dù sao cũng c.h.ế.t vì An Thịnh.
Vậy mà người phụ nữ này, chẳng thèm chớp mắt liền g.i.ế.c c.h.ế.t huynh trưởng ruột thịt — quả thực là tàn nhẫn vô tình!
An Thịnh nhướng mày:
“Thì sao? Tranh đoạt ngôi vị hoàng gia, đến cả phụ mẫu huynh đệ cũng có thể giết, huống hồ chỉ là một đại bá? Trừng nhi, bấy lâu nay mẫu thân để mặc con tự do, nay thời cơ đã chín muồi, con cũng nên trở về giúp ta rồi.”
Lông mày Yến Trừng khẽ động — chờ đợi bao lâu, cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay!
Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản:
“Con có thể giúp gì?”
An Thịnh lại nói:
“Đừng giở trò với bản cung, Trừng nhi, con biết mẫu thân muốn gì, lại càng nên hiểu rõ, hiện tại Cố Dự, Tào Dương đã ngã ngựa, chức Thủ phụ nội các đang trống, đây chính là cơ hội ngàn năm có một!”
“Người muốn con làm Thủ phụ?” Yến Trừng cười nhạt, “Triều đình người có dàn xếp ổn thỏa chưa?”
“Có gì mà không ổn? Trong tay Hoàng đế chẳng còn mấy quân cờ nữa. Yến Ngũ Lang đã chết, Sở Hoài Sơn phải lưu lại trấn giữ Lại bộ, Thái phó Vinh thì sớm đã có ý cáo lão. Con nói xem, chức Thủ phụ này Hoàng đế còn giao được cho ai?” An Thịnh cao giọng, “Huống hồ, sáu bộ cũng có người của chúng ta. Con phá án tham ô có công, lại là huyết mạch cuối cùng của Đại tướng quân, đến khi bách quan dâng sớ thỉnh nguyện, thì ngôi Thủ phụ này còn ai xứng hơn con?”
Yến Trừng không nói.
An Thịnh liền tựa người vào lưng ghế, lười biếng nói:
“Trừng nhi, con chớ quên con nha đầu họ Sở kia…”
Lông mày lập tức nhíu chặt, sát khí trong mắt Yến Trừng dâng trào:
“Nếu người dám động đến nàng, ta g.i.ế.c người!”
An Thịnh chẳng hề nổi giận, chỉ mỉm cười:
“Thấy chưa, Trừng nhi, con vẫn còn quá trẻ. Nhược điểm nên giấu cho kỹ, dễ dàng để người khác thấy được, thì chính là chí mạng của con.”
Yến Trừng lạnh lùng nhìn bà, đột nhiên hỏi:
“Phụ thân ta, cũng là nhược điểm của người sao?”
Sắc mặt An Thịnh lập tức đại biến:
“Đừng nhắc đến hắn!”
Tựa như bị đ.â.m trúng nỗi đau sâu kín nhất trong lòng, bà lộ ra vẻ thất thố trong thoáng chốc, giây tiếp theo đã cố gắng che giấu:
“Yến Ngũ Lang là nỗi nhục cả đời của bản cung, về sau không được nhắc đến hắn nữa!”
Nói xong liền gọi Cung Thương vào đuổi hắn ra ngoài — có thể thấy đã bị chọc trúng chỗ đau!
Sau khi rời phủ, sắc mặt Yến Trừng lạnh lẽo đến cực điểm.
Mạnh Dương hạ giọng nói:
“Công tử, vừa rồi Đại Lý Tự truyền tin, nói là sau khi phu xe kia được áp giải vào cung, Hoàng thượng… Hoàng thượng đã hạ chỉ cách chức Tể tướng Cố, còn tống y vào đại lao rồi!”
Hai tay Yến Trừng run lên, chầm chậm nhắm mắt lại.
An Thịnh ra tay quá nhanh!
Lúc trước hắn còn nhắc với A Yên về chuyện nội các, vốn là nghi ngờ bà ta sẽ ra tay, chẳng ngờ mới nửa ngày, bà ta đã làm xong mọi chuyện , còn đoán đúng tâm tư Hoàng đế, trực tiếp khiến Cố Dự rơi đầu!
Vốn định đào hết đám tay chân của bà ta ra, rồi một lưới bắt gọn.
Nhưng xem ra…
Yến Trừng hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt.
Ánh tà dương dần tắt, chỉ còn chút tàn huy chiếu xuống đất.
Hắn đưa tay hứng lấy một tia sáng, khẽ lẩm bẩm:
“Không thể đợi thêm nữa.”
Mạnh Dương nghe không rõ:
“Công tử nói gì vậy?”
Yến Trừng lắc đầu:
“Không có gì, đến phủ Sở Quốc công.”
“À? Giờ này, chỉ e Sở Quốc công cũng đã hồi phủ rồi?” Mạnh Dương kinh hãi, định khuyên can.
Yến Trừng lại dứt khoát:
“Lập tức đi!”
Đêm lạnh như nước.
Sở Nhược Yên về phủ, trên người đã đầy vẻ mỏi mệt.
Phụ thân gọi nàng đến hỏi về tình hình của Tào Dương, nàng thuật lại đúng sự thật: lão thần y kia chỉ có thể giữ lại một mạng cho cữu phụ, còn tỉnh lại hay không, hoặc vĩnh viễn không thể tỉnh lại nữa, không ai dám chắc.
Sở Hoài Sơn day trán, để nàng lui xuống. Trong Bồ Đề viện, Chu ma ma và Ngọc Lộ đều biết nhà họ Triệu xảy ra chuyện lớn, nên cẩn thận hầu hạ, không dám nhắc đến một chữ.
Càng như vậy, nàng càng thấy nặng nề, một ý nghĩ không nên có đang điên cuồng mọc rễ trong lòng:
“Nếu như Yến Trừng ở đây thì…”
Chưa kịp nói hết, một gương mặt thanh lãnh như tranh hiện lên trước mắt.
Sở Nhược Yên sững sờ đưa tay ra:
“Ta không phải đang nằm mơ chứ?”
Ngay sau đó, ngón tay nàng bị người kia khẽ nắm lấy, hắn đột ngột đứng dậy, kéo nàng vào lòng.
“!!!”
Sở Nhược Yên trợn to mắt, vui mừng nói:
“Chân huynh? Huynh đứng lên được rồi?!”
Yến Trừng không đáp, chỉ siết chặt eo nàng, cằm tựa vào tóc, sức lực như muốn hòa nàng vào m.á.u thịt…
“Yến Trừng ?”
Sở Nhược Yên giãy giụa mấy cái, thấy giữa lông mày hắn thoáng hiện vẻ đau đớn, rồi lại ngồi trở về xe lăn.
“Xin lỗi! Ta không cố ý!” Nàng vội vàng quỳ xuống muốn xem chân hắn, nhưng nam nhân lại kéo mạnh nàng vào lòng, đổi một tư thế ôm chặt hơn.
Sở Nhược Yên cảm thấy không ổn, vội hỏi:
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Yến Trừng vẫn không đáp, chỉ cúi đầu hôn nàng.
Môi hắn mỏng, lạnh buốt, từng chút từng chút mơn trớn môi nàng.
Không giống như trước kia bá đạo cuồng nhiệt, mà là tận cùng ôn nhu…
Sở Nhược Yên rốt cuộc hoảng hốt, để mặc hắn hôn sâu một hồi, rồi mới lo lắng nói:
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Huynh đừng dọa ta!”
Đôi mắt nàng sáng trong sinh động, tựa như đêm thành thân năm đó, nàng mỉm cười dịu dàng gọi hắn một tiếng "phu quân".
Yến Trừng không kiềm được vươn tay, muốn chạm vào hình bóng chân thật ấy một lần nữa.
Nhưng cuối cùng đầu ngón tay dừng lại giữa không trung, ánh mắt sâu tựa biển, cứ thế nhìn nàng chằm chằm:
“A Yên, nàng phải tha thứ cho ta.”