Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 181: Để Thiên Hạ E Sợ, Để Thiên Hạ Mắng Chửi
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:35
Sở Nhược Yên sững người, liền nghe phụ thân nàng trầm giọng khuyên nhủ:
“Ngày trước Thái hậu ép các con đoạn tuyệt, Hoàng thượng lại đổi lời thành hòa ly, khi ấy vi phụ đã biết, hoàng thất đã sinh lòng kiêng kỵ với các con! Nay Yến Tam lại trở thành con trai Trưởng công chúa, hắn thì hay rồi, coi như đã cùng hoàng thất một nhà, còn con thì sao?”
“Kẻ thù của Bình Tĩnh hầu, bọn họ không tính lên đầu hắn, chẳng lẽ lại không tính lên đầu con? Con tưởng Hoàng thượng phong cho con làm Trường Lạc huyện chủ là thực sự muốn xóa bỏ chuyện cũ sao? Vi phụ nói cho con biết, chỉ cần Thái hậu còn sống một ngày, chuyện này sẽ không bao giờ qua đi. Con mà tái giá với Yến Trừng , chỉ sợ khổ nạn còn chưa tới hồi kết!”
Sở Nhược Yên mím chặt môi, cuối cùng cũng hiểu vì sao phụ thân lại kiên quyết phản đối như vậy.
Nhưng giờ đây, đâu chỉ là chuyện riêng của hai người bọn họ nữa, mà hành động của Yến Trừng đêm nay, quả thực quá mức bất thường!
Nàng ngẩng đầu định nói gì đó, lại thấy ánh mắt phụ thân đầy tang thương nhìn mình:
“Yên nhi, phụ thân đã già, dưới gối không có con trai chống lưng cho con. Nếu một ngày nào đó phụ thân cáo lão lui về, ai còn có thể bảo vệ con đây?”
Trong lời ông tràn đầy lo lắng, Sở Nhược Yên chua xót nơi sống mũi, nước mắt lập tức trào ra:
“Phụ thân, là nữ nhi bất hiếu, khiến người phải bận lòng!”
Sở Hoài Sơn mệt mỏi lắc đầu:
“Con không hề khiến vi phụ thất vọng. Mỗi một việc con làm, vi phụ đều lấy con làm kiêu ngạo. Nhưng con có hiểu lòng cha không? Vi phụ chỉ mong con được bình an khỏe mạnh, sống một đời yên ổn thuận hòa mà thôi!”
Sở Nhược Yên đau đớn trong lòng, nhìn đôi tay già nua của phụ thân nâng lấy khuôn mặt mình, cuối cùng cúi đầu nói:
“Nữ nhi hiểu rồi, sau này nhất định sẽ an phận thủ thường, không khiến người thêm phiền muộn nữa…”
“Đi đi.”
Về đến Bồ Đề viện, thấy nàng sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, Chu ma ma đau lòng nói:
“Cô nương, lời lão gia nói người đừng để trong lòng. Nếu người còn muốn gặp An Ninh hầu, bọn nô tài dù liều mạng cũng sẽ tìm cách cho người…”
“Không cần đâu, ngươi mang túi hương này đi thiêu đi.”
“Cô nương?” Chu ma ma thất thanh kêu, chỉ thấy Sở Nhược Yên nhếch môi:
“Hắn đến đêm nay, là để không cho ta nhúng tay vào chuyện của hắn. Huống hồ phụ thân đã lớn tuổi, chẳng chịu nổi thêm kích động nữa…”
“Nhưng cô nương, túi hương này…”
“Không cần giữ lại, tránh bị người nắm thóp. Chu ma ma yên tâm, ta không sao. Ngày mai còn phải đến phủ họ Tào thăm cữu phụ nữa, nghỉ sớm đi.”
Trông nàng như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng Chu ma ma hiểu rõ, người ta chỉ khi đau đến tận xương tủy mới càng tỏ ra bình thản như vậy.
Mà một kẻ nô tài như bà, lại còn có thể nói được gì? Chỉ đành lặng lẽ giữ lại túi hương ấy, hy vọng một ngày gió tan mưa tạnh, còn có thể thấy ánh dương trở lại.
Sáng sớm hôm sau, Sở Nhược Yên đến phủ họ Tào.
Khi nàng đến nơi, cữu mẫu đang đút thuốc cho Tào Dương. Người mê man bất tỉnh, thuốc lại đổ ra ngoài quá nửa.
Nhưng cữu mẫu vô cùng kiên nhẫn, từng chút từng chút đút xong, lại cẩn thận dùng khăn lau sạch thuốc vương trên môi.
Làm xong hết mới ngẩng đầu nói:
“ Nhược Yên đến rồi à? Mau ngồi đi.”
Sở Nhược Yên thấy trán cữu mẫu đẫm mồ hôi, không khỏi nói:
“Cữu mẫu, người đang có thai, chớ nên thân chinh mọi việc, để hạ nhân làm là được rồi.”
“Giao cho hạ nhân ta không yên tâm, phải canh bên cạnh hắn thì trong lòng mới thấy yên.”
Sở Tĩnh khẽ mỉm cười, thấy nàng tiều tụy, liền hỏi:
“Đêm qua cãi nhau với cha con à?”
Sở Nhược Yên ngẩn ra:
“Cữu mẫu sao biết?”
“Cha con còn mở cả từ đường, chuyện to thế này muốn không biết cũng khó. Sở Nhược Yên, con là đứa thông tuệ, hẳn cũng hiểu được khổ tâm của cha con.”
Sở Nhược Yên thấp giọng:
“Nhược Yên hiểu.”
“Không, con chưa hiểu.”
Sở Tĩnh nắm tay nàng, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Tào Dương đang nằm trên giường:
“Cữu mẫu muốn nói là, cha con có nỗi khổ tâm của ông ấy, nhưng ta càng mong con đừng làm điều gì khiến bản thân hối hận.”
Thấy nàng ngẩn người nhìn mình, Sở Tĩnh khẽ mỉm cười, giơ tay vuốt mái tóc nàng:
“Cứ lấy ta mà nói, trước khi cữu phụ con xảy ra chuyện, ta đã cảm thấy không ổn. Hoàng thượng cho hắn vào Nội các, nhưng lại mãi không chịu ban chức, dường như đang chờ Tể tướng chủ động thoái vị… Nhưng khi đó ta lại nghĩ, đàn bà không nên can dự chính sự, nên chưa từng mở miệng nói với hắn lấy một lời.”
“Giờ cữu phụ con xảy ra chuyện, ta không biết có liên quan đến Tể tướng không, nhưng chắc chắn không thể tách rời Nội các. Cho nên ta rất hối hận. Nếu được làm lại một lần, ta nhất định sẽ nói, cho dù có bị hắn quở trách, cũng còn hơn bây giờ chỉ biết ngồi nhìn hắn nằm bất động như thế…”
Sở Nhược Yên bừng tỉnh đại ngộ, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ:
Nàng tuyệt đối không thể để Yến Trừng cũng nằm yên bất động như vậy!
“Đa tạ cữu mẫu, Nhược Yên hiểu rồi!”
Yến Trừng muốn làm gì là chuyện của hắn, nhưng trong khả năng của mình, nàng tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn!
Đúng lúc này, Tước Linh từ ngoài chạy vào, vẻ mặt mừng rỡ:
“Nương, biểu tỷ Nhược Yên, thật tốt quá, phủ họ Cố bị niêm phong rồi!”
Sở Nhược Yên kinh hãi, lại thấy Mạnh Dương theo sau bước vào, hào hứng nói:
“Vẫn là An Ninh hầu lợi hại! Không để tâm đến Quốc công Sở, Thái phó Vinh cùng đám văn thần quỳ can, cứ thế chủ trương niêm phủ Cố gia, thay đại nhân chúng ta đòi lại công đạo!”
Lời vừa dứt, ngoài cửa đã vang lên tiếng mõ lệnh của quan sai.
Phủ họ Tào và họ Cố ở không xa, cùng nằm trên một con đường di chuyển.
Từ sau khi Tào Dương xảy ra chuyện , Cố gia vẫn đóng cửa, lẽ ra không nên có động tĩnh lớn như vậy.
Sở Nhược Yên vội đi theo Tước Linh ra ngoài, liền thấy trước cửa phủ Cố, hai vị quan sai đang trèo thang tháo xuống tấm biển lớn…
Từ quản sự, hạ nhân cho đến Cố lão phu nhân, tất cả đều bị cởi trâm tháo khuyên, mặc y phục trắng, bị áp giải ra ngoài.
Cố Phi Yến không cam tâm, vùng vẫy kêu lớn:
“Cố gia chúng ta bị oan! Tổ phụ ta bị oan uổng!”
Lời vừa thốt, trong đám đông có một sĩ tử từng theo học ở Lan Đình Hiên cất lời:
“Đúng vậy, khi chưa tra rõ chân tướng, sao có thể diệt cả tộc?”
“Cố tể tướng là Thủ phụ đương triều, sao có thể bị xử lý dễ dàng như thế… Á da!”
Chỉ thấy trong đám đông, mấy kẻ lên tiếng bênh vực Cố gia lập tức bị đè xuống đất.
Quan sai lạnh lùng đạp lên lưng họ:
“Hoàng thượng có chỉ: Cố Dự mưu đồ bất chính, giữa đường mưu hại nhất phẩm đại thần, theo luật đáng chém! Cả nhà lưu đày ba nghìn dặm, kẻ nào cầu tình đều bị xử phạt! Các ngươi có ý kiến gì với thánh chỉ sao?”
Mấy thư sinh run rẩy không thôi, nhưng vẫn có một người ngẩng cổ cãi:
“Xin hỏi đại nhân, Thủ phụ đương triều bị giam, có qua Tam ty hội thẩm chưa? Có chứng cứ xác đáng không?”
Quan sai cười lạnh:
“Cần gì hội thẩm? Vụ án do An Ninh hầu đích thân giám sát, chứng cứ rành rành! À đúng rồi, giờ không nên gọi là An Ninh hầu nữa… mà là Tân nhiệm Thủ phụ đại nhân!”
Một trận xôn xao.
Đám quan lại, danh gia vọng tộc đến xem đều kinh hãi hít khí lạnh. Chỉ còn tên thư sinh kia lớn tiếng mắng:
“Là vu hãm! Hắn Yến Trừng dám hãm hại Tể tướng, để hắn tự mình,A!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thư sinh ấy bị một nhát đ.â.m xuyên bàn tay.
Quan sai mặt không đổi sắc:
“Thủ phụ có lệnh: Kẻ nào dám nghị luận triều chính, lần đầu chặt tay, tái phạm xử trảm!”
Cả con phố dài c.h.ế.t lặng như tờ, từ quan lại đến dân thường, ai nấy mặt mày tái mét.
Chỉ còn Sở Nhược Yên tay chân lạnh buốt, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng thành, đầu ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay.
Yến Trừng … hắn sao lại dám chứ?
Làm như vậy… chẳng phải là khiến thiên hạ e sợ hắn, hận hắn, thậm chí mắng chửi hắn sau lưng hay sao?!