Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 191: Yến Trừng Hòa Thân
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:36
Thái phó họ Dung bước ra, trầm giọng tấu:
– Hoàng thượng! Tên Yến Chiêu này lấy thân phận phò mã Nam Man mà đến, nay lại hành thích quân thượng, chẳng hay có phải chịu sự sai khiến của Nam Man chăng?
Hoàng đế lập tức quay sang nhìn Mạnh Cơ, thiếu nữ ấy nhún vai tỏ vẻ vô tội:
– Vạn tuế gia, Mạnh Cơ nào biết y có oán thù gì với người? Huống hồ, nếu quả thật muốn hành thích, Mạnh Cơ hà tất phải thân chinh đến đây, chẳng phải giống như lời người Hạ các người nói: “tự chui đầu vào lưới” đó sao?
Hoàng đế nghe thế cũng cảm thấy có lý. A Mộc chỉ có một muội muội ruột, sao nỡ để nàng tới chịu chết?
Ngài phất tay lớn tiếng:
– Người đâu, Yến Chiêu mưu hại hoàng đế, tội không thể dung, lập tức lôi ra Ngọ môn c.h.é.m đầu! Còn Yến gia quyến, niệm tình cố Đại tướng quân, miễn cho tội chết, nam đinh xử trảm, nữ quyến đày đi ba ngàn dặm!
Yến lão thái quân cùng Yến Lâm lập tức quỵ ngã xuống đất, Sở thị và Lý thị vừa hé miệng đã bị bọn thái giám bịt lại, lôi ra ngoài.
Vừa mới đây còn là nhà quyền thế hiển hách, chỉ trong chớp mắt đã rơi xuống bùn đen.
Đám thị vệ nhìn về phía Yến Trừng, thần sắc có phần do dự. Lời hoàng thượng nói "Yến gia quyến", chẳng rõ có tính luôn cả y hay không?
Song hoàng đế cũng không nói rõ, chỉ híp mắt nhìn y.
Trái tim Sở Nhược Yên đột nhiên thắt lại.
Người đang nghi ngờ rồi!
Cho dù vừa nãy Yến Trừng đã chế trụ Yến Chiêu, nhưng y mang họ Yến , Yến Chiêu mưu phản, người làm ca ca cũng khó tránh liên lụy.
Trước cửa sinh tử, quân vương từ trước đến nay thà g.i.ế.c lầm chứ không tha sót!
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía An Thịnh, lại thấy vị trưởng công chúa ấy trên mặt không chút vội vàng, ngược lại giống như đang chờ y đưa ra một quyết đoán…
Tim gan nàng giá lạnh.
An Thịnh đây là đang ép Yến Trừng huynh đệ tương tàn ư?!
Hoàng thượng đã sinh nghi, muốn tiêu trừ nghi ngờ, ngoài cách này ra còn có đường nào khác?
Mà một khi đã xuống tay, giữa y và Yến gia cũng coi như đoạn tuyệt, đúng là tâm cơ độc địa đến cực điểm!
Sở Nhược Yên cắn môi định bước lên, cổ tay bỗng chốc bị phụ thân giữ chặt.
Sở Hoài Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu nàng chớ vọng động. Chính lúc ấy, Yến Trừng đã có hành động.
Y lặng lẽ xoay bánh xe lăn, tiến đến trước mặt Yến Chiêu.
Yến Chiêu trừng mắt phẫn nộ:
– Nhận giặc làm mẫu thân, ngươi không xứng mang họ Yến !
Yến Trừng mặt không biểu cảm, chậm rãi cúi người nhặt lấy con d.a.o găm lúc nãy hắn đánh rơi:
– Vậy sao?
Lời vừa dứt, y đột ngột lao xuống, một đao đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c hắn!
– Yến —! – Sở Nhược Lan thất thanh kinh hô, may mà Giang thị kịp thời bịt miệng nàng.
Yến Chiêu trừng mắt không thể tin nổi:
– Ngươi...
Dao xoáy trong ngực, m.á.u tươi tuôn trào như suối.
Yến Chiêu há miệng thở hổn hển mấy hơi:
– Tốt… tốt… dưới hoàng tuyền… ta sẽ nói với đại ca… huynh có một người đệ đệ tốt… – Dứt lời, gục xuống, tắt thở.
Sắc mặt Sở Nhược Yên trắng bệch, hai tay siết chặt.
Mà Yến Trừng vẫn lãnh đạm như thường, rút d.a.o ra, xoay người trình lên:
– Hoàng thượng, nghịch tặc đã bị trừng phạt.
Doãn Thuận lập tức tiến lên thăm dò hơi thở:
– Hoàng thượng! Yến Chiêu c.h.ế.t rồi!
Một câu ấy vang lên, cả điện ồ lên kinh hãi.
Yến lão thái quân hai mắt trợn trắng, ngất lịm tại chỗ.
Dẫu YếnChiêu có tội nghịch nghịch, thì cũng là em ruột của y!
Nói g.i.ế.c liền giết, không chút do dự – còn là người sao?
Một vị ngự sử trẻ tuổi nhịn không được kêu lên:
– Hoàng thượng! Yến Trừng g.i.ế.c ruột thịt, là đại nghịch bất đạo!
Nhưng hoàng đế lại khẽ lắc đầu:
– Thừa tướng thay trẫm trừ nghịch tặc, công lao to lớn, sao có thể luận tội?
Một câu đã định luận mọi sự, trong mắt An Thịnh hiện ra ý cười mãn nguyện.
Quả là con trai nàng, đối với đám phế vật Yến gia này, xuống tay thật quyết tuyệt!
Lúc này có thị vệ đến định kéo t.h.i t.h.ể đi.
Yến Trừng chợt mở miệng:
– Hoàng thượng, thần có một thỉnh cầu.
Hoàng đế thấy lòng trung thần đã về, tâm tình khá tốt:
– Thừa tướng có điều chi cứ nói.
Yến Trừng rời khỏi xe lăn, quỳ xuống:
– Hoàng thượng, Yến Chiêu mưu nghịch, đáng tội tru di, nhưng dù sao hắn cũng là đệ đệ thần. Thần cầu xin hoàng thượng cho phép thần thu thập thi hài, an táng bên cạnh phụ huynh.
Tội mưu nghịch, lẽ thường là không được giữ toàn thây.
Thế nhưng hoàng đế gật đầu:
– Cũng được, miễn cho người đời nói ngươi vô tình bạc nghĩa. Trẫm phá lệ, để ngươi toàn thây cho hắn, tự lo hậu sự đi.
Yến Trừng dập đầu tạ ơn, liếc mắt nhìn Mạnh Dương.
Y lập tức dẫn người tới mang t.h.i t.h.ể Yến Chiêu đi.
Sóng gió tạm yên, mọi người lần lượt trở về chỗ ngồi.
Hoàng đế uống chút rượu trấn định tinh thần, rồi mới quay sang hỏi Mạnh Cơ:
– Công chúa Mạnh Cơ, việc đàm hòa liệu có tiếp tục?
Mạnh Cơ đặt tay lên ngực, mỉm cười nói:
– Vạn tuế gia khí phách phi phàm, Mạnh Cơ đã lĩnh giáo rồi. Tuân theo di mệnh của phụ hãn và hoàng huynh, Nam Man chúng thần nguyện trả lại hai cửa ải Hổ Lao và Hàm Cốc, nhưng Đại Hạ phải cấp hàng năm: vải vóc ba mươi vạn xấp, vàng năm mươi vạn lượng, trà hai mươi vạn cân.
– Cái gì?! – Chưa đợi hoàng đế mở miệng, Lễ bộ Thượng thư đã nhảy dựng lên:
– Vải ba mươi vạn xấp, vàng năm mươi vạn lượng, trà hai mươi vạn cân? Đây là gấp năm lần cống phẩm năm xưa!
Hoàng đế sắc mặt cũng trầm xuống:
– Công chúa Mạnh Cơ, chẳng lẽ Nam Man các người vốn không có ý đàm hòa, nên mới đưa ra điều kiện trên trời?
Chẳng ngờ thiếu nữ ấy mím môi cười tươi:
– Vạn tuế gia đừng vội. Đây chỉ là một trong những điều kiện mà phụ hãn và hoàng huynh đưa ra. Nếu Đại Hạ không đáp ứng được, cũng không sao, chúng ta còn có điều kiện thứ hai.
Hoàng đế hừ lạnh, không lên tiếng.
Sở Hoài Sơn thấy thế bèn hỏi:
– Không biết điều kiện thứ hai là gì?
Mạnh Cơ ngước mắt đảo một vòng quanh đại điện, cuối cùng dừng trên người Yến Trừng:
– Là hắn!
Mọi người chấn động, chỉ nghe công chúa Nam Man cười như hoa nở:
– Phụ hãn và hoàng huynh có nói, nếu ta gặp được nam tử vừa mắt ở Đại Hạ, có thể mang về làm phò mã thứ hai, coi như hòa thân! Vạn tuế gia, ta đã chọn hắn rồi!
Sở Nhược Yên giật giật khóe mắt.
Nữ tử Nam Man này điên rồi chăng? Phò mã của nàng – Yến Chiêu – vừa “chết”, giờ lại muốn gả cho Yến Trừng…
Là định một nữ gả hai nam, mà còn là huynh đệ ruột?
An Thịnh cũng sa sầm mặt mày, chỉ có hoàng đế cười ha hả:
– Công chúa Mạnh Cơ, trò đùa này quá trớn rồi đó! Hắn là thừa tướng của trẫm, một người dưới vạn người trên, sao có thể làm phò mã cho người, theo về Nam Man?
Ngài cũng chẳng ngu ngốc, người Nam Man sợ nhất chính là Yến gia quân.
Nay Yến gia chỉ còn mỗi Yến Trừng, chân hắn cũng đang dần hồi phục, chẳng mấy chốc có thể tái lĩnh binh quyền, hoàng đế nào dám giao nhân tài như thế cho ngoại bang?
Mạnh Cơ hé môi định nói gì, thì An Thịnh lạnh lùng cắt lời:
– Công chúa Mạnh Cơ có điều chưa rõ, nhi tử ta – Yến Trừng – đã có hôn ước.
Một lời dấy sóng vạn trùng.
Mọi ánh mắt hoặc ái muội, hoặc hàm ý sâu xa, đều đổ dồn về phía Sở Nhược Yên.
Nhưng Yến Trừng ánh mắt lạnh lẽo, trừng nhìn An Thịnh cảnh cáo, An Thịnh làm như không thấy, mỉm cười bước đến trước mặt Thái phó Dung:
– Thái phó, trưởng nữ của ngài đã gả cho thế tử Yến gia, nhị nữ Vinh Tố đến nay chưa hứa gả, có đúng không?
Thái phó Dung đã đoán được điều gì, sắc mặt lạnh như sương:
– Tiểu nữ không dám trèo cao với Yến thừa tướng.
An Thịnh không nhanh không chậm nhìn sang Vinh Tố:
– Vậy sao? Dung nhị cô nương, ý ngươi thế nào?
Vinh Tố tim đập thình thịch, len lén ngẩng đầu nhìn Yến Trừng, thân ảnh mà nàng ngày đêm nhung nhớ đang ở ngay trước mắt…
Chẳng biết từ đâu sinh ra dũng khí lớn lao, nàng liền quỳ xuống trước phụ thân, thưa rằng:
– Phụ thân, nữ nhi nguyện ý!