Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 201: Cùng Nhau Mang Tiếng Muôn Đời
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:37
"Trừng nhi?" An Thịnh thoáng sửng sốt.
Cung Thương lập tức chỉ tay: "Điện hạ mau nhìn."
Phía sau Yến Trừng là quân sĩ doanh Tây Sơn, nhưng xa hơn nữa lại là người của Ngũ thành binh mã ti, song phương đứng gần nhau mà chẳng có vẻ gì là vừa giao chiến!
Ánh mắt An Thịnh trầm xuống: "Tổng đốc Lăng đâu?"
Yến Trừng mím môi không đáp, thì chỉ huy sứ Ngũ thành binh mã ti là Việt Hoài An đã thúc ngựa xông lên, ném xuống một chiếc đầu người.
"Phản tặc Lăng Vũ đã bị xử trảm! Kẻ theo nghịch, đầu hàng sẽ không giết!"
Từ Ninh cung xôn xao một trận, hoàng đế mừng rỡ, song An Thịnh thì không giấu nổi lửa giận lẫn kinh ngạc: "Trừng nhi? Ngươi dám phản bội bổn cung?"
Yến Trừng ngước mắt, đôi đồng tử đen thẳm như mực không gợn sóng: "Từng chưa trung thành, thì sao gọi là phản bội?"
"Hay, hay lắm" An Thịnh tức đến bật cười, ngón tay thoa đầy chu sa chỉ thẳng hắn, "Tiêu Kiệt! Giết tên nghịch tử này cho bổn cung!"
Một lệnh vừa ban, cấm quân trong cung đồng loạt rút đao.
Việt Hoài An quát lớn: "Các ngươi ăn lộc vua, lại dám mưu nghịch sao?"
Đáng tiếc, từ khi Tiêu Kiệt tiếp quản cấm quân, đã âm thầm thay người từ trên xuống dưới, lúc này bọn họ chẳng hề do dự, liều c.h.ế.t xông lên.
Yến Trừng hờ hững nói: "Bắn tên."
Tiếng “tên” vừa dứt, hắn đưa tay che mắt Sở Nhược Yên lại.
Chốc lát sau, nàng chỉ nghe tiếng tên xé gió vun vút cùng tiếng người rên rỉ ngã xuống...
Đến khi Yến Trừng buông tay, nàng mới thấy trước cổng cung đã ngã đầy cấm quân.
Những kẻ còn đứng thì đều lộ vẻ rụt rè, An Thịnh giận dữ hét: "Tiêu Kiệt! Ngươi đích thân lên!"
Tiêu Kiệt tuốt kiếm đáp lời, nhưng vừa bước khỏi cửa cung, một bóng người từ trên trời giáng xuống, một đao bổ hắn quỳ sụp.
Tiêu Kiệt vội giơ kiếm chống đỡ, song người kia quát vang, vung đao c.h.é.m ngang, chặt phăng đầu hắn...
Cạch——
Đầu Tiêu Kiệt lăn đến sát chân An Thịnh, nàng vội đá văng ra, rồi nghe tiếng cửu đệ Tần Vương vang lên: "Hoàng tỷ An Thịnh, lần này tỷ sai quá sai rồi!"
Ngẩng đầu nhìn, thì ra là Mộ Dung Cẩn đã sớm phục sẵn trên cổng Từ Ninh cung, chỉ chờ thời khắc ra tay chí mạng!
Yến Trừng chau mày, hơi không vui với lối tàn sát của Tần Vương…
May thay khi cúi đầu nhìn, thấy nữ tử trong lòng không hề hoảng sợ.
Lòng vừa bất mãn lại hóa thành hài lòng.
Không hổ là A Yên của hắn, quả có phong thái nữ nhi danh môn võ tướng!
Lúc này, Dự Vương loạng choạng chạy đến, vừa chạy vừa hô: "Hoàng huynh yên tâm, thần đệ đến hộ giá, ái da!"
Hắn vấp phải xác c.h.ế.t dưới chân, ngã sóng soài như chó gặm bùn, song cũng để lộ đám đại thần theo sau…
Sở Quốc Công, Vinh Thái Phó, Kiến An Bá…
Còn có Tấu Quốc Công, Hình bộ Thượng thư Đậu Tư Thành, Lễ bộ Thượng thư Từ Diễn đều ở trong hàng.
Đêm nay bọn họ chưa uống giọt rượu nào, chỉ chờ tin vui của trưởng công chúa tại tiệc cưới, vốn tưởng tiến cung sẽ được phò lập tân đế, nào ngờ lại gặp cảnh thế này, ai nấy đều sững sờ.
An Thịnh thấy thế biết đại cuộc khó thành, dứt khoát hô lớn: "Hoàng thượng!"
Vệ Liên đã mất một tay, cùng Vũ Huy hầu như đồng thời ra tay, bất chấp sự ngăn cản của Phế hậu Phó thị và Nhị hoàng tử, kéo hoàng đế khỏi ngự tọa.
Mọi người đều chấn động, Sở Hoài Sơn quát lớn: "Không được tổn hại đến hoàng thượng!"
Song vũ khí của Vệ Liên đã kề cổ hoàng đế: "Ai dám tiến thêm nửa bước, ta g.i.ế.c hắn!"
Mọi người đồng loạt hít lạnh, Dự Vương thét lên lao tới, bị Tần Vương bổ một chưởng đánh ngất.
Mộ Dung Cẩn trầm giọng: "Hoàng tỷ, đại thế đã mất, đệ khuyên tỷ nên dừng tay."
An Thịnh cười lạnh: "Đại thế? Cái gì là đại thế? Hoàng đế ở trong tay bổn cung, đó mới là đại thế!"
Dứt lời, ánh mắt độc địa nhìn thẳng về phía Yến Trừng , "Nghịch tử, lăn qua đây cho bổn cung!"
Sở Nhược Yên siết c.h.ặ.t t.a.y áo Yến Trừng, tim như thắt lại, nam tử khẽ cười dịu dàng, vỗ nhẹ tay nàng: "Đừng sợ, không sao."
Hắn tung mình xuống ngựa, tay từng bị thương trên đường về từ doanh Tây Sơn lại rỉ m.á.u vì động tác này.
Yến Trừng tựa như không cảm thấy, lặng lẽ bước đến trước cửa điện.
"Thủ phụ!"
"Yến thủ phụ!"
Sở Hoài Sơn cùng mấy vị đại thần gần như đồng thanh cất tiếng.
Trên đường tới đây, bọn họ đã nghe người Ngũ thành binh mã ti kể lại.
Đêm nay nếu không phải Yến Trừng dẫn binh hồi kinh, nói trong cung có biến, e rằng m.á.u nhuộm hoàng thành họ cũng chẳng hay đến sáng hôm sau.
Ai nấy đều đầy lo lắng, Yến Trừng khom người đáp lễ, rồi sải bước vào chính điện.
Ánh mắt An Thịnh chưa từng rời khỏi hắn, ngay khi hắn bước vào, liền nhịn không được mà chất vấn: "Tại sao? Ngươi là con của bổn cung, bổn cung dốc lòng vì ngươi, tại sao lại phản bội ta?!"
Yến Trừng sắc mặt lạnh nhạt: "Là vì ta mà dọn đường ư?"
"Dĩ nhiên! Bổn cung khổ tâm mưu tính mọi việc, là để một ngày thiên hạ rơi vào tay mẫu thân con ta! Ngươi lên ngôi xưng đế, bổn cung nhiếp chính, từ đó về sau ngươi muốn cưới nữ nhi Sở gia thì cưới, muốn phong ai làm hoàng hậu thì phong, mặc tình mà sống, nào còn phải nhìn sắc mặt hoàng thất?"
Lời nào lời nấy đều là mê hoặc.
Dù đến lúc này, vị trưởng công chúa kia vẫn chưa buông tha.
Yến Trừng khẽ gật đầu: "Quả thực rất tốt."
Sắc mặt hoàng đế tái đi, An Thịnh mừng rỡ: "Vậy ngươi."
"Nhưng ta không muốn."
Bốn chữ nhàn nhạt, đánh tan hy vọng cuối cùng của An Thịnh.
Nàng gần như điên cuồng gào lên: "Tại sao? Ngai vàng chí tôn, quyền thế, mỹ nhân, chẳng lẽ đều không khiến ngươi động tâm?"
Yến Trừng lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, rồi mở miệng: "Quyền thế, mỹ nhân quả là thứ tốt. Nhưng ta từng thề trước mộ huynh trưởng, nhất định phải lấy đầu kẻ thù tế hắn."
An Thịnh ngẩn ra, sau đó bật cười điên dại: "Huynh trưởng? Ha ha ha ha! Ngươi còn xem đám người Yến gia là thân nhân? Họ đối xử với ngươi thế nào ngươi đã quên rồi sao? Sao chổi, xui xẻo, lạnh nhạt, hắt hủi… Bổn cung chẳng ngờ ngươi lại là kẻ thánh mẫu biết báo ơn!"
Giọng điệu đầy châm chọc, Yến Trừng chỉ khẽ nhếch môi cười lạnh: "Không dám nhận hai chữ thánh nhân, nhưng ta họ Yến, ăn cơm Yến gia lớn lên, cũng nên báo đáp phần nào. Huống hồ, là ngươi hại c.h.ế.t Yến Tuấn."
Câu cuối cùng mới là trọng điểm.
Nếu là người khác, hắn chưa chắc có thể liều mạng bò về kinh thành báo thù.
An Thịnh khựng lại, một lát sau cười điên cuồng: "Quả nhiên, quả nhiên, giống nòi Yến gia chẳng đứa nào ra gì! Bổn cung đúng là không nên đưa ngươi vào Yến phủ, khổ tâm nuôi nấng, lại dưỡng ra một con bạch nhãn lang!"
Sở Nhược Yên không nhịn được nữa, vén váy chạy nhanh lên điện: "Trưởng công chúa, người miệng nói là vì hắn, vậy người có từng nghĩ đến, những năm ấy hắn sống ở Yến phủ ra sao không? Tổ mẫu chán ghét, phu phụ đại tướng quân lạnh nhạt, trên còn như vậy, dưới tất nhiên chẳng khá hơn!"
An Thịnh bật cười khinh miệt: "Trời giao trọng trách, phải khổ tâm chí, chút gian khổ ấy mà chịu không nổi, sao xứng làm nhi tử của bổn cung?"
"Vậy còn trận Hàm Cốc Quan thì sao? Người mở mắt trừng trừng đưa con ruột vào tay địch! Dù người có thỏa thuận với Nam Man, nhưng có từng nghĩ, đao kiếm vô tình, hắn có thể sống mà trở về chăng? Đúng, hắn thật sự què chân trở về kinh, nhưng sau đó thì sao? Yến gia gặp nạn, kêu trời không thấu, kêu đất không hay, trong cảnh cô độc ấy, người có từng chìa tay giúp đỡ? Thiên hạ này có người mẫu thân như vậy sao?"
Những lời này nàng đã nén trong lòng đã lâu, không chỉ vì bất bình cho Yến Trừng , mà còn cho cả hài tử oan uổng đã c.h.ế.t của An Thịnh!
An Thịnh sững người, rồi bật cười lớn: "Được, cho là bổn cung không xứng làm mẫu thân hắn! Nhưng hắn phản lại mẫu thân, cả đời sẽ bị người đời phỉ nhổ! Yến Trừng , đến lúc đó, mẫu thân con ta cùng nhau mang tiếng xấu muôn đời, ha ha ha ha!"
Sở Nhược Yên hoàn toàn câm lặng.
Người đàn bà điên này, không thể lý lẽ được nữa!
Yến Trừng khẽ kéo nàng ra sau, nhướng mày hỏi: "Vậy sao?"