Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 250: Đều Đến Lui Hôn

Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:40

Ảnh Tử gật đầu, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, viết lên đó một chữ "Phùng".

"Thật là nhà họ Phùng?" Nàng nhíu mày nhức đầu, day day mi tâm. "Có hỏi rõ là người nào trong nhà họ Phùng không?"

Ảnh Tử lắc đầu, rồi nhanh chóng viết thêm một hàng chữ.

"Tin tức cơ mật… phải hỏi các chủ… các chủ bế quan." Sở Nhược Yên đọc xong, không nhịn được thì thào: "Công tử Lang bế quan rồi?"

Trong ấn tượng của nàng, vị các chủ kia phóng khoáng tùy hứng, mê tửu sắc, xưa nay chẳng phải hạng người chịu được cô tịch mà bế quan.

Đột ngột như vậy, chẳng lẽ là bị thương vì cứu nàng hôm trước?

Tim nàng khẽ run lên, chẳng hiểu sao lại thấy lo lắng, liền vội phân phó hạ nhân chuẩn bị mấy sọt linh dược đưa sang.

"Phải rồi, Ảnh Tử, chứng cứ..."

Chưa kịp nói xong, thiếu niên đã quả quyết lắc đầu.

Sở Nhược Yên bật cười khổ. Đúng là, dù Bách Hiểu Các thần thông quảng đại, cũng không thể tìm đủ mọi bằng chứng từng vụ một.

Xem ra vẫn phải bắt đầu từ người nhà họ Phùng.

"Ảnh Tử, phiền ngươi lại nhọc một chuyến nữa, dò xét rõ ràng tin tức từng người trong nhà họ Phùng. Một ngày không đủ thì hai ngày, nhất định phải tra cho tường tận!"

Ảnh Tử gật đầu rời đi. Sở Nhược Yên dùng cơm trưa xong liền đến phủ Quốc Công Sở thị.

Lúc ấy, Sở Nhược Âm đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng bước chân mới gượng quay đầu: "Đại tỷ..."

Nàng toan hành lễ, bị Sở Nhược Yên vội ngăn lại: "Muội đừng động, cứ nghỉ ngơi cho tốt."

Sở Nhược Âm mỉm cười: "Nhưng có ích gì đâu? Chỉ như bèo trôi lá rụng thôi mà…"

Trên mặt nàng tuy có nụ cười, nhưng ánh mắt trống rỗng, thần sắc mơ hồ khiến Sở Nhược Yên thắt cả tim: "Nhược Âm!"

Theo ánh mắt nàng nhìn ra, ngoài cửa sổ chỉ toàn cành khô lá úa, xác xơ tàn tạ.

Sở Nhược Yên lập tức dặn: "Bích Hà, đóng cửa lại, dọn hết những cành lá héo rụng ngoài sân đi, đổi thành mấy thứ mùa đông…" Nghĩ đến cây mai bị Phùng Anh chiếm mất, nàng sửa lời: "Đổi thành trà hoa và hương tuyết lan mùa đông, ngày mai ta sẽ đưa Phúc Bảo đến bầu bạn với muội mấy hôm, Nhị muội, đừng suy nghĩ m.ô.n.g lung nữa."

Bích Hà xoay người đi làm, Sở Nhược Âm khẽ động lòng, cuối cùng cũng lấy lại chút tinh thần: "Xin lỗi đại tỷ, lòng muội rối loạn quá, cho nên…"

"Muội không có lỗi gì với ta cả. Ngược lại chuyện trong cung, muội cũng nghe rồi chứ?"

Sở Nhược Âm gật đầu, Sở Nhược Yên liền nói: "Ta đã ngăn không cho Tần vương lui hôn, muội…"

"Đại tỷ!" Sở Nhược Âm vội cắt lời, "Muội biết tỷ là vì muội, lúc này lui hôn, chẳng hợp lẽ, hơn nữa…" Nàng cúi đầu cười tự giễu, "Nếu Nhược Âm thật sự không phải con gái của phụ thân, thì còn mặt mũi nào ở lại phủ Quốc Công? Nhà chồng, đã là chốn duy nhất muội có thể nương tựa rồi..."

Thật nực cười, thuở trước nàng thà c.h.ế.t cũng không muốn nghe theo mẫu thân tiến cung.

Giờ mới hiểu, mẫu thân đúng, nhà chồng mới là nơi nàng trông cậy cuối cùng!

Sở Nhược Yên đau lòng siết tay nàng: "Nhị muội, muội nghĩ nhiều quá rồi, phụ thân sẽ không đuổi muội đi đâu…"

"Muội biết, muội biết hết." Sở Nhược Âm nhìn nàng đầy ai oán, "Chính vì phụ thân đối với muội quá tốt, nên muội càng không thể ở lại Sở gia, để người ngoài chỉ trỏ sau lưng. Đại tỷ, muội... muội thật sự không biết nên làm thế nào mới phải!"

Giọt lệ bị đè nén đã lâu cuối cùng cũng lăn dài không ngớt.

Sở Nhược Yên ôm lấy vai nàng, nhẹ nhàng an ủi, trong lòng hận nhà họ Phùng đến nghiến răng.

Một Phùng Anh, đã khiến nàng đau lòng đứt ruột.

Lại thêm tên cha súc sinh kia, còn muốn đẩy muội muội nàng vào chỗ vạn kiếp bất phục!

An ủi hồi lâu, tiếng khóc của Sở Nhược Âm dần dần ngưng lại.

Thấy nàng khá hơn, Sở Nhược Yên mới nói: "Nhị muội, muội đừng bi quan như thế. Dù có không còn đường lui, nhưng di nương vẫn là mẫu thân ruột muội, nhà ngoại mãi mãi là chỗ dựa. Muội cứ yên tâm, đợi tra rõ chân tướng, nếu muội không muốn gả vào hoàng thất, ta sẽ cùng tỷ phu tìm cách từ hôn, lúc ấy muội có thể du ngoạn sơn xuyên, cũng có thể về Dương Châu thăm nhà ngoại. Phải rồi, trước kia muội chẳng từng nói, vị ‘Thanh Khê khách’ thường hay thư từ qua lại kia, cũng ở Dương Châu đó sao?"

Sở Nhược Âm ngẩn người, gương mặt uể oải đã lâu rốt cuộc cũng có chút sinh khí: "Phải, muội... muội còn chưa từng gặp nàng ấy…"

Sở Nhược Yên mỉm cười: "Nếu vậy thì càng nên kiên trì, vượt qua cửa ải này, sau này sẽ là những ngày tốt đẹp."

"Vâng! Tạ ơn đại tỷ!"

Sở Nhược Âm mỉm cười trong nước mắt, cầm lấy một miếng bánh ngọt, chậm rãi nhấm nháp.

Sở Nhược Yên cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi Bích Hà nói nhị tiểu thư đã mấy ngày không ăn gì, nay chịu dùng chút đồ, đúng là điềm lành.

Rời khỏi tiểu viện, nàng định đến gặp tiểu Giang thị, muốn hỏi kỹ chuyện xưa, xem có sơ sót chi tiết nào không.

Ai ngờ còn chưa đến nơi, đã thấy lễ vật từng thùng một được khuân ra ngoài.

"Chuyện gì vậy?" Sở Nhược Yên gọi Nguyệt Đào bên cạnh tiểu Giang thị lại hỏi.

Nguyệt Đào ấp úng: "Đại… đại tiểu thư, đây là lễ định hôn nhà Hàn chưởng sử trả lại…”

Sở Nhược Yên khẽ giật mình, thì trong sảnh vang lên tiếng của Hàn phu nhân: "Sở Quốc Công phu nhân, thật vô cùng thất lễ. Nhà ta Chí Viễn chuyê tâm đèn sách, nếu cưới tam tiểu thư của quý phủ, e rằng không có thời gian chăm sóc, sơ sót thì lại thất lễ. Chi bằng thôi bỏ mối hôn này đi, sính lễ nhà ta xin được hoàn trả gấp đôi!"

Bộp một tiếng.

Chén trà bên tay tiểu Giang thị như bị hất đổ, chỉ nghe Sở Nhược Lan reo lên: "Tốt quá, lui hôn là hay nhất— á?"

Âm cuối của nàng khựng lại, chắc là bị tiểu Giang thị trừng mắt.

Sở Nhược Yên chau mày nhìn vào trong, chỉ thấy tiểu Giang thị đang cúi người, cầm lấy tay Hàn phu nhân mà nói: "Sao lại nói là sơ sót? Công tử Hàn gia học rộng hiểu sâu, là lang quân bao nhiêu nữ nhi mơ tưởng. Tuy tính Nhược Lan có chút nghịch ngợm, nhưng lễ nghĩa phép tắc vẫn không thiếu. Ngày sau nhất định sẽ hết lòng phụng dưỡng phu quân, trợ giúp hắn công thành danh toại, mong Hàn phu nhân suy xét lại?"

Hàn gia là dạng gì? Nếu như trước kia, chỉ có Hàn phu nhân đến cầu thân.

Thế mà giờ, vị thông gia vốn ân cần kia lại rút tay về, ngượng ngùng nói: "Sở Quốc Công phu nhân, chẳng phải chúng tôi không muốn cưới, mà thực sự là… là quý phủ môn cao, chúng tôi trèo không nổi! Xin cáo từ, cáo từ!"

Nói xong dẫn theo nha hoàn, bà tử vội vàng rút lui.

Chỉ còn lại tiểu Giang thị đứng c.h.ế.t lặng, ôm n.g.ự.c không nói nên lời.

"Mẫu thân à, không gả thì thôi, con vốn cũng không ưa tên Hàn ngốc đó…" Sở Nhược Lan bĩu môi nói.

Tiểu Giang thị cười thảm: "Con ngốc, con còn chưa hiểu sao? Gọi là ‘môn cao trèo không nổi’, rõ ràng là vì mẫu thân con, vì chuyện nhị tỷ con, người ta không muốn dính vào chúng ta nữa đó!"

Sở Nhược Lan chẳng mấy để tâm: "Không muốn thì thôi, con lại chẳng sống cả đời với họ, họ có để tâm hay không thì có liên quan gì?"

"Con…!" Tiểu Giang thị á khẩu, đau đớn ôm mặt.

Hôm nay ngay cả Hàn gia cũng dám bất chấp thể Yến Quốc Công phủ mà lui hôn, sau này còn có nhà quyền quý nào muốn kết thân với Sở gia nữa?

Sở Nhược Yên mím môi, biết chắc là do Triệu Đại Lực tố cáo, khiến tin tức lan đến tai Hàn gia mới sinh biến.

Nàng đang định bước vào an ủi vài câu, thì đường đệ bên nhị phòng, Sở Đình Phong bỗng từ ngoài chạy vào.

"Phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt tiểu Giang thị: "Đại bá mẫu, xin người, con và Vận Thi thật lòng yêu nhau, cầu xin người đừng để nhà họ Lâm lui hôn! Con dập đầu lạy người đây!!"

Chương 251 – Tiểu Giang thị tự tận

Tiểu Giang thị vịn trán, cả người choáng váng như muốn ngã.

Lưu thị nối gót chạy vào từ bên ngoài:

“Ngươi chạy đến trước mặt đại bá mẫu ngươi hồ ngôn loạn ngữ những gì thế? Đi, theo ta trở về!”

“Không! Con không về! Nương, nhà họ Lâm đã trả lại sinh thần bát tự dùng để nạp cát rồi, ý này còn chưa đủ rõ sao? Họ muốn hủy hôn!”

“Ngươi!” Lưu thị giơ tay toan tát xuống, nhưng Sở Đình Phong ngẩng cao mặt, không chút né tránh:

“Nương! Vận Thi là thứ nữ của Tứ phòng nhà họ Lâm, họ vốn chẳng đồng ý gả nàng sang đây. Là con nhất quyết, thêm vào sự e ngại đại bá phụ mới miễn cưỡng thuận hôn. Nhưng nay nếu hủy hôn, vậy thì Vận Thi chắc chắn sẽ bị đưa đến cho Lại bộ Thị lang – lão già kia – làm thiếp như toan tính ban đầu. Nhi tử tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn nàng bước vào hố lửa!”

Tay Lưu thị giơ lên rồi lại buông xuống, đặt lên vai con, thở dài một hơi:

“Nghiệt duyên a! Ngươi đường đường là đích tử của Nhị gia phủ Sở quốc công, sao lại như bị ma xui quỷ khiến, mê luyến một thứ nữ của ngũ phẩm tiểu quan? Được, ngươi muốn cưới nàng, nương vì ngươi mà tìm người làm mối. Nhưng đến giờ đối phương đã muốn hối hôn, lẽ nào còn bắt nương phải hạ thấp mặt mũi đi cầu xin người ta sao? Vậy muội muội Nhược Hy nhà ngươi sau này còn nói thân, còn gả chồng kiểu gì?”

Sở Đình Phong không nói một lời, quay người dập đầu liên hồi trước mặt Tiểu Giang thị.

“Đại bá mẫu, cháu cầu xin người, xin người cứu lấy một mạng nhỏ của Vận Thi!”

Lưu thị nhắm mắt lại. Trong hoa sảnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Mọi người trong lòng đều rõ: Hàn Trường sử phủ muốn lui hôn Tam cô nương, đến lượt nhà họ Lâm – một tiểu quan – dám trả lại sinh thần bát tự của đích tử Nhị phòng, hết thảy đều bởi chuyện Tiểu Giang thị gây ra.

Nhị tiểu thư của phủ Sở quốc công lại không phải huyết mạch của Quốc công gia – tin tức này đã dấy lên sóng gió khắp chốn quyền quý.

Kẻ người đàm tiếu không ngừng, trong lòng tự nhiên cũng bắt đầu hoài nghi: Các nữ tử khác của phủ Sở quốc công có thật đều là huyết thống chính tông chăng?

Nếu không phải, thì gả đi hay cưới vào chẳng khác nào nuốt phải ruồi nhặng, buồn nôn biết mấy?

Cho nên, nhà họ Lâm mới dám, sau khi nhà họ Hàn có động tĩnh, lập tức mang sinh thần bát tự trả lại. Mối hôn sự của Sở Đình Phong, kỳ thực là bị vạ lây từ chuyện Tiểu Giang thị.

“Sao sao, Đình Phong chỉ là một thời hồ đồ, tỷ chớ nên trách hắn…” Lưu thị mệt mỏi nói, xem chừng trước khi đến đây đã cùng con tranh cãi không ít lần.

Tiểu Giang thị mở mắt:

“Các ngươi yên tâm, chuyện này… ta sẽ cho các ngươi một lời giải thích...”

“Đa tạ đại bá mẫu! Đa tạ đại bá mẫu!” Sở Đình Phong đại hỉ, lại dập đầu mấy cái thật mạnh mới bị Lưu thị kéo đi.

Trong hoa sảnh chỉ còn lại hai mẫu thân con.

Sở Nhược Lan lo lắng hỏi:

“Nương, biểu ca Đình Phong dù sao cũng là người của Nhị phòng, hôn sự của huynh ấy vốn nên do Nhị thúc phụ làm chủ. Người làm vậy, e là không tiện can dự?”

“Nếu làm chủ được, sao còn đến cầu ta?” Tiểu Giang thị mặt không còn huyết sắc, nói rồi lại ngẩng đầu mỉm cười,

“Nhược Lan, lại đây, để nương nhìn kỹ con một chút.”

Sở Nhược Lan trong lòng bất an, ngoan ngoãn bước tới, chỉ thấy mẫu thân đưa tay vén lại tóc mai rối trước trán nàng.

“Nhược Lan, con cũng lớn rồi, nương không thể che chở cho con cả đời. Về sau phải nghe lời phụ thân con nhiều hơn, chuyện gì cũng nên suy nghĩ thấu đáo. Nếu gặp việc thật sự không giải quyết được, hãy đi tìm đại tỷ của con, nhớ chưa?”

Sở Nhược Lan ngẩn người:

“Nương, đang yên đang lành sao lại nói mấy lời này?”

Tiểu Giang thị dịu dàng vuốt má nàng:

“Không có gì. Trong nhà đã xảy ra đại sự như vậy, sau này con không được tùy hứng nghịch ngợm nữa. Việc gì cũng nên thương lượng với Nhị tỷ của con. Nhất định phải nhớ, hai con là tỷ muội ruột thịt, là người thân thiết nhất trên đời. Dù nương có sai, cũng chớ vì thế mà sinh hiềm khích…”

“Nương! Người rốt cuộc đang nói gì vậy? Nếu có sai, cũng là kẻ năm xưa hại người sai, liên can gì đến người chứ?” Trong lòng Sở Nhược Lan càng thêm lo sợ, nhưng Tiểu Giang thị chỉ mỉm cười gật đầu:

“Phải, là nương nói sai. Nhược Lan, con theo Nguyệt Đào đến phòng ta, lấy chiếc hộp đựng giấy tờ ruộng đất mang lại đây. Hôn sự của biểu ca Đình Phong, e là phải dùng chút ngân lượng mới cứu vãn được.”

Sở Nhược Lan nghe mẫu thân còn lo đến chuyện của biểu ca, lúc này mới yên lòng.

Nàng theo Nguyệt Đào rời khỏi hoa sảnh, liền thấy Sở Nhược Yên.

“Đại tỷ? Tỷ tới sao không vào trong?”

Sở Nhược Yên không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn vào trong sảnh, rồi quay sang Nguyệt Đào:

“Ngươi lập tức đến Lại bộ, mời phụ thân trở về. Nói rằng trong phủ có chuyện khẩn cấp như lửa cháy mười phần, chậm một bước là mất mạng người.”

Sắc mặt Nguyệt Đào tái xanh. Sở Nhược Lan vội nắm tay nàng:

“Đại tỷ nói gì vậy? Ai… ai sắp mất mạng?”

Sở Nhược Yên liếc nhìn Nguyệt Đào, người sau lập tức vội vã rời đi.

Sau đó nàng mới nhìn sang Nhược Lan:

“Tam muội thật sự không đoán ra sao? Vừa rồi nương nói với muội, kỳ thực là đang trăn trối.”

“Cái gì?!”

Sở Nhược Lan quay người định chạy vào, lập tức bị nàng chặn lại:

“Muội vào thì làm được gì? Khuyên người đừng nghĩ quẩn? Nhưng muội ngăn được nhất thời, liệu có giữ được cả đời không?”

“Vậy… vậy muội phải làm sao đây?”

Sở Nhược Yên không đáp ngay. Qua một hồi, đợi Chu ma ma bưng chiếc hộp gỗ đỏ tới, giao vào tay nàng, mới nói:

“Cứ làm như thường lệ. Nương muốn giấy tờ ruộng đất thì đưa, nói gì cũng gật đầu đồng ý. Mọi việc đợi đến khi phụ thân về, hiểu chưa?”

Giọng Sở Nhược Lan đã lẫn tiếng nghẹn:

“Nhưng… nhưng muội sợ bị lộ, diễn không giống…”

“Không cần diễn. Nương đã quyết ý tìm chết, cho dù nhận ra muội đang che giấu, ngoài mặt cũng sẽ không vạch trần.” Sở Nhược Yên nắm chặt vai nàng,

“Tóm lại, trước khi phụ thân trở về, muội không được rời nửa bước. Sau đó, để phụ thân xử lý tất cả.”

“Tâm bệnh cần thuốc lòng. Ta tin phụ thân chính là vị thuốc đó.”

Giọng nói nhẹ nhàng kiên định của nàng khiến lòng Sở Nhược Lan như được rót mật, nỗi hoảng loạn như được xoa dịu phần nào.

Nàng hít sâu một hơi, rồi bước vào hoa sảnh:

“Nương—”

Ngoài hoa sảnh, Sở Nhược Yên cũng xoay người rời đi.

Chuyện của Tiểu Giang thị cần phải nhanh chóng giải quyết. Nàng phải đi gặp người nhà họ Phùng.

Nào ngờ vừa ra đến ngoài phủ Sở quốc công, liền thấy xe ngựa nhà họ Phùng đang dừng cách đó không xa.

Tỳ nữ Tiểu Đái bên cạnh Phùng Anh bước lên:

“Trường Lạc huyện chủ, tiểu thư nhà ta muốn mời người đến tửu lâu phía trước cùng dùng bữa.”

Khóe môi Sở Nhược Yên khẽ nhếch.

Tự mình dâng đến cửa rồi sao?

Tửu lâu, gian phòng riêng.

Sở Nhược Yên dẫn Chu ma ma bước vào, liền thấy Phùng Anh đang ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhìn xuống phía dưới.

“Tiểu thư, Trường Lạc huyện chủ đã đến…”

Tiểu Đái vừa nói xong, Phùng Anh đã đưa tay làm dấu “suỵt”.

Sau đó nghiêng đầu, tựa như đang lắng nghe lời bàn tán dưới lầu.

“Chuyện phủ Sở quốc công thật quá kịch tính! Đường đường là quốc công phu nhân, lại bị người ta làm nhục, còn sinh con nữa chứ!”

“Tặc tặc, chiếc mũ xanh trên đầu quốc công gia này to thật đấy!”

“Thế đã là gì, ta còn nghe đồn thân thế của đích nữ nhà họ cũng có vấn đề…”

“Suỵt! Mấy người nhỏ tiếng thôi, quan phủ cấm bàn mấy chuyện này đó!”

Tiếng bàn tán của thực khách trong tửu lâu không thiếu lời nào lọt vào tai.

Sắc mặt Chu ma ma lập tức trầm xuống, nhưng thấy Phùng Anh mỉm cười ngẩng đầu:

“Trường Lạc huyện chủ, hay nên gọi là Sở đại cô nương, thế nào? Nghe chuyện lạ từ chính phủ mình, cảm giác ra sao?”

Rõ ràng là đang khiêu khích!

Chu ma ma giận dữ định quát, nhưng bị Sở Nhược Yên ngăn lại.

Nàng nhàn nhạt nhìn Phùng Anh:

“Phùng cô nương đã vội vàng hả hê như vậy, chẳng lẽ không sợ một ngày đổi vị trí, nhà họ Phùng các ngươi sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.