Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 254: Phu Nhân Họ Phùng Đã Qua Đời

Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:40

Nguyên Thị Lang?

Người đã nạp tới bảy, tám phòng thiếp, tuổi tác đủ để làm tổ phụ nàng — chính là Nguyên Thị Lang ấy ư?

Sở Nhược Yên vừa dâng lên một cơn tức giận, thì Đình Phong đã một cước đá bay mấy bà mụ, lật nhào xuống đất.

“Vận Thi, đừng sợ!”

Hắn đỡ lấy thiếu nữ, vội vàng cởi dây trói tay chân nàng.

Thế nhưng, Lâm Vận Thi bị kinh hãi quá độ, vừa được tự do liền vội vàng lùi ra sau: “Đừng… đừng lại gần!”

Nàng cầm thứ gì đó trong tay, vẻ mặt hoảng loạn đối mặt với Đình Phong.

Thiếu niên đau đớn bắt lấy tay nàng: “Vận Thi, là ta, ta là Đình Phong đây!”

“Đình… Đình Phong…”

“Đúng, là ta, đừng sợ!” Đình Phong nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay nàng ra, chỉ thấy mười ngón tay nõn nà đẫm máu, trong tay còn nắm một mảnh gỗ không biết từ đâu bẻ được.

Lâm Vận Thi tuyệt vọng nói: “Cuối cùng chàng cũng tới… nếu chàng không đến, ta đã định dùng mảnh gỗ này g.i.ế.c hắn rồi tự vẫn…”

Đình Phong đau như xé ruột, không màn danh tiết hay thể Yến , trước mặt bao người, liền ôm nàng vào lòng.

Khắp sân lập tức xôn xao một trận.

Tứ phu nhân nhà họ Lâm — chính là kế mẫu của Lâm Vận Thi — cũng chạy ra theo sau: “Ngươi vô lễ! Trước mặt bao người mà dám hủy danh tiết của con gái ta!”

Lâm Vận Thi run như cầy sấy, Đình Phong ôm chặt nàng hơn.

“Danh tiết? Lâm tứ phu nhân, bà đem con gái mình ăn mặc thành thế này đưa vào phủ Nguyên Thị Lang, còn để tâm tới danh tiết của nó ư?”

Một giọng nói lạnh lẽo, châm chọc vang lên. Lâm tứ phu nhân giận đến trợn mắt định mắng, thì Lâm Thăng vội ngăn lại: “Tứ thẩm, đây là Trường Lạc huyện chủ!”

Lâm tứ phu nhân ngẩn người, vừa nhìn liền thấy Sở Nhược Yên bước tới: “Lâm công tử, hôm nay ngươi dung túng hạ nhân làm thương đường đệ ta. Đường đệ ta vì tình nghĩa hai nhà, không muốn truy cứu. Giờ chỉ muốn đưa vị hôn thê chưa chính thức nhập môn về phủ, ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Lâm Thăng nào dám có ý kiến. Lâm tứ phu nhân vừa định mở miệng, liền bị nàng ngắt lời:

“Lâm tứ phu nhân, nghe nói quý phủ có ý kết thân với Nguyên Thị Lang, là chuyện tốt. Nhưng nghĩ đến người làm tân nương chắc không phải là Lâm Thất cô nương nhỉ? Nếu không, một nữ hai gả, e rằng danh tiếng nhà họ Lâm khó mà giữ được.”

Lâm tứ phu nhân toàn thân run rẩy.

Một nữ hai gả, đó là điều đại kỵ chốn kinh thành.

Nhưng chẳng phải bọn họ đã sớm trả lại sính lễ sinh thần rồi sao? Sao phủ Quốc công họ lại cứ nhằm vào con tiểu tiện nhân đó không buông?

“Lâm tứ phu nhân? Bản huyện chủ đang nói chuyện , hay là bà không nghe thấy?”

Giọng nói không cao không thấp, khiến bà giật b.ắ.n người: “Không… không dám! Tiện thiếp cho rằng… huyện chủ nói rất đúng…”

Sở Nhược Yên lúc này mới khẽ gật đầu: “Đình Phong, chúng ta đi thôi.”

Đình Phong cẩn thận đỡ Lâm Vận Thi lên xe ngựa, rời đi như gió cuốn.

Lâm tứ phu nhân tức giận hỏi: “Chuyện này là thế nào? Không phải chỉ cần dạy dỗ thằng nhóc nhà họ một trận là đủ sao? Dù gì cũng là dòng thứ, phủ Quốc công đâu có ra mặt cho nó. Cớ sao lại kinh động tới cả phu nhân Thủ phủ?”

Lâm Thăng trợn trắng mắt: “Ta sao biết được? Vì chuyện bên phòng tứ của các người, ta còn bị ăn một bạt tai đó!”

Lâm tứ phu nhân còn định nói nữa, thì thấy đại bá huynh chủ gia trở về.

Đi cùng còn có kiệu hoa từ phủ Nguyên Thị Lang, lúc này đang đảo mắt nhìn quanh: “Ơ, người đâu rồi? Đại nhân nhà ta còn đang chờ động phòng đấy!”

Lâm tứ phu nhân lạnh toát trong lòng, chỉ thấy đại bá huynh lườm bà một cái lạnh như băng: “Quản gia Nguyên phủ, mời vào dùng chén trà nóng, lát nữa chúng ta sẽ đưa tân thiếp lên kiệu…”

“Cũng được, nhưng làm phiền các vị nhanh tay một chút, đừng để đại nhân nhà ta chờ lâu.” Nói rồi đi theo Lâm Thăng vào trong.

Lâm tứ phu nhân cúi đầu định theo vào, lại bị Lâm đại nhân cản lại.

“Nhìn xem bà làm nên chuyện gì đây!”

Giọng nói đầy tức giận, hiển nhiên đã biết hết sự tình vừa rồi.

Lâm tứ phu nhân sợ đến quỳ xuống, nhưng bị ông ta đỡ dậy: “Đừng phí thời gian, mau chọn đứa khác trong phòng bà, đưa đến cho Nguyên Thị Lang!”

“Đại ca! Còn lại là Phương tỷ nhi mấy đứa, đều là con ruột của muội mà!”

“Thì đã sao? Chính bà không giữ nổi con thứ, chẳng lẽ còn trách ta được à?” Lâm đại nhân trừng mắt nhìn bà, bực bội nói, “Mau chóng chuẩn bị đưa người đi, nếu đắc tội Nguyên Thị Lang, cái chức ở Bộ Công của ta cũng mất luôn! Đi ngay!”

Lâm tứ phu nhân nghẹn ngào một tiếng, chỉ đành nghe theo.

Nghe nói đêm đó, hậu viện Nguyên phủ khóc lóc suốt cả đêm, còn Lâm tứ phu nhân thì phát bệnh.

Bên phủ Thủ phủ.

Sau khi đại phu băng bó vết thương cho Lâm Vận Thi, Đình Phong liền dẫn nàng quỳ xuống.

Sở Nhược Yên vội nói: “Đừng quỳ, hôm nay ta cứu người, cũng là vì có chuyện muốn nhờ các ngươi giúp.”

Đình Phong sững lại, Lâm Vận Thi nói: “Không biết chúng ta có thể giúp gì cho huyện chủ?”

Sở Nhược Yên động lòng, nhìn kỹ lại — thiếu nữ này dù mắt còn sưng đỏ vì khóc, nhưng sau cảm xúc ban đầu lại bình tĩnh hơn cả Đình Phong đôi phần.

Xem ra đường đệ nàng lần này đúng là nhặt được bảo vật rồi!

“Là chuyện liên quan đến cố tổ mẫu của muội, Lâm Thất cô nương…”

“Huyện chủ!” Lâm Vận Thi bỗng lên tiếng, “Ân đức to lớn hôm nay của người, Vận Thi không cách nào báo đáp, nếu không chê, xin cứ gọi thẳng tên Vận Thi, mấy tiếng 'Lâm Thất cô nương' thiếp không dám nhận.”

Sở Nhược Yên nhướng mày, Đình Phong nắm lấy tay nàng, kiên định nói: “Đường tỷ, hôm nay ta phá hủy danh tiết của nàng, là đã hạ quyết tâm — ngoài nàng, ta không cưới ai khác!”

Thiếu nam thiếu nữ mười ngón đan xen, tình ý bền chắc.

Sở Nhược Yên gật đầu: “Được, đệ muội, ta muốn hỏi chuyện về cố tổ mẫu của muội, muội còn nhớ được bao nhiêu?”

“Cố tổ mẫu…”

Lâm Vận Thi trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu: “Xin lỗi huyện chủ, cố tổ mẫu trước khi thiếp ra đời đã gả vào Phùng gia, sau đó rất ít khi về lại, chỉ nhớ mang máng rằng người và tổ phụ có tình cảm rất tốt. Nhưng mấy năm gần đây tổ phụ tai điếc mắt mờ, mọi việc trong phủ đều do đại bá phụ làm chủ, nên cũng không qua lại với bên đó nữa.”

Điều này quả thực trùng khớp với những gì "Ảnh Tử" dò la được.

Sở Nhược Yên suy tư: “Nay cố tổ mẫu muội được Phùng gia đưa đi nơi khác dưỡng bệnh, tính ra cũng đã hơn mười năm rồi.”

“Cái gì?”

Lâm Vận Thi kinh hãi kêu lên, rồi lập tức hiểu ra: “Cố tổ mẫu không có con trai, chỉ có một nữ nhi đã xuất giá từ lâu. Mà nhà họ Lâm chỉ là tiểu quan tòng ngũ phẩm, xét về chức tước còn lâu mới sánh với phủ Trấn Bắc Tướng quân. Huống chi từ khi đại bá phụ chấp chưởng gia nghiệp, lại càng ít khi lui tới. Cố tổ mẫu… e là đã bị Phùng gia vứt bỏ rồi.”

Nói đến đây, nàng bất giác sinh lòng đồng cảm.

Nàng vốn cũng chỉ là một tiểu thư thứ xuất phòng bốn nhà họ Lâm, nếu bị đưa đến làm thiếp cho Nguyên Thị Lang, sớm muộn gì cũng sẽ có kết cục như cố tổ mẫu.

“Huyện chủ, không biết cố tổ mẫu hiện đang ở đâu, Vận Thi muốn đến thăm người một chuyến.”

Ánh mắt Sở Nhược Yên lộ ra tia tán thưởng.

Có tình có nghĩa — đường đệ nàng quả thực không nhìn lầm người.

“Nay cố tổ mẫu muội đang ở chùa Hộ Quốc. Vừa hay ta cũng có vài lời muốn hỏi bà, vậy cùng nhau đến đó nhé.”

“Đa tạ huyện chủ!”

Đến chiều muộn, đoàn người đã tới chùa Hộ Quốc.

Trụ trì nghe tin phu nhân Thủ phủ đến, vội vã ra nghênh đón. Mới nói vài lời khách sáo, nghe nàng muốn gặp phu nhân Phùng thị, lập tức sững sờ.

“Sao vậy? Có gì không tiện sao?”

Sở Nhược Yên chợt thấy lòng bất an, chỉ nghe trụ trì niệm một tiếng A di đà Phật, nói: “Huyện chủ, không phải lão nạp không đồng ý, chỉ là… mấy hôm trước, Phùng lão phu nhân đã qua đời, e là người không gặp được nữa rồi!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.