Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 261: Các Chủ Bách Hiểu Các Và Nàng Có Tư Tình
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:41
Tết đến vốn là thời khắc đoàn viên sum họp, song nhà họ Yến vừa gặp đại nạn, cái gọi là năm mới với chàng mà nói, chỉ còn lại đau thương.
Sở Nhược Yên lập tức quay người ôm lấy eo chàng, dịu giọng nói:
"Do ta lỡ lời, chàng đừng để bụng."
Bàn tay nhỏ mềm mại như lời nói của nàng, Yến Trừng cúi đầu khẽ cười:
"Không sao, năm nào cũng là năm mới, với ta chẳng khác gì nhau."
Sở Nhược Yên biết chàng đang che giấu tâm tư.
Dù Đại tướng quân và mọi người không tốt với chàng, nhưng vẫn còn Thế tử, dù sao cũng khác biệt.
Chàng không nói, nàng cũng không vạch trần, chỉ rúc vào n.g.ự.c chàng:
"Vậy năm nay để ta lo liệu lễ mừng tuổi cho, trong cung có mở tiệc không?"
Yến Trừng ngẫm nghĩ:
"Có. Theo ý Thánh thượng, vẫn sẽ tổ chức 'Nguyên nhật yến' như mọi năm, sau đó bãi triều bảy ngày."
Sở Nhược Yên gật đầu:
"Vậy mùng Một ta không sắp xếp gì nữa, còn những ngày sau thì…"
Lời còn chưa dứt, xe ngựa đột ngột dừng lại.
Phu xe hạ giọng bẩm:
"Thủ phụ, đoàn diễu phố đang tới, có cần bảo bọn họ tránh không?"
"Diễu phố?" Sở Nhược Yên hơi ngẩn ra, Yến Trừng đã vén một góc rèm lên.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tuần phủ Thuận Thiên đang áp giải một cỗ xe tù đi tới, người bị giam bên trong không ai khác, chính là Phùng Vân.
"Tuần phủ hành động nhanh vậy?" Sở Nhược Yên kinh ngạc, Yến Trừng thản nhiên nói:
"Vừa làm mất mặt trước mặt hoàng thượng, dĩ nhiên sốt sắng lập công chuộc tội... Chúng ta né qua một bên, miễn bị vạ lây."
Phu xe vội điều khiển xe sang lề đường, chỉ thấy phía sau xe tù, dân chúng vây đông nghịt.
Trên tay người nào cũng là rau héo, trứng thối, không chút do dự ném loạn vào trong.
Ban đầu Phùng Vân còn lớn tiếng chửi bới, bị đánh đau rồi lại chuyển sang van xin, sau thấy không ai thương xót, liền tức giận mắng chửi càng dữ dội hơn:
"Thì đã sao?! Mụ già kia không được trượng phu yêu thương, còn mắc bệnh kỳ quái, ta không nhận mụ làm mẫu thân thì có gì sai?"
"Mẫu thân ư? Mụ đến giúp ta cũng không được, có tư cách gì để ta gọi là mẫu thân?"
"Nếu không phải do mụ bị cha ta chán ghét, ta sao phải hạ gả vào Bá phủ? Sao phải chịu bao uất ức? Sống thì không giúp được gì, c.h.ế.t rồi còn hại ta vạ lây, có bà mẫu thân thế này, ta thật xui xẻo!"
Mỗi câu một lời, khiến dân chúng căm phẫn sục sôi.
Chỉ trong chốc lát, trứng thối và rau úa bay đầy trời, tiếng mắng mỏ oán hận vang khắp cả con phố.
Góc đường, Lâm Vận Thi vốn còn áy náy vì khiến nàng ta bị Phùng lão thái gia lôi ra thế thân, nay nắm chặt nắm đấm:
"Sao nàng ta lại nghĩ về cô tổ như vậy? Rõ ràng tất cả đều do cha nàng ta tạo nghiệt, sao đến giờ còn đổ hết lên đầu cô tổ?"
Bên cạnh, Sở Đình Phong nhếch môi:
"Chỉ là a dua kẻ mạnh, khinh nhờn kẻ yếu mà thôi. Dù sao cha nàng ta quyền thế hiển hách, lại có đan thư thiết khoán, còn mẫu thân thì xuất thân thấp kém, đến nhà mẫu thân đẻ cũng không giúp, đương nhiên không dám oán cha, đành trút hận lên mẫu thân."
Nói rồi phất tay, lập tức có người dâng lên một vật.
"Thứ gì mà thối dữ vậy?" Lâm Vận Thi bịt mũi hỏi.
Sở Đình Phong vạch một góc tấm vải vàng ra, mùi hôi nồng nặc xộc thẳng lên, Lâm Vận Thi chỉ liếc một cái liền trừng to mắt:
"Là trường mệnh tỏa cô tổ đúc cho nàng ta! Nàng… nàng ta ném xuống hố phân?!"
Sở Đình Phong giễu cợt:
"Không chỉ vậy, sư tăng chùa Hộ Quốc còn nói, bao năm nay cô tổ nàng ta gửi không ít thư từ, nhịn ăn nhịn mặc để gửi bạc đến, thế mà lần nào nàng ta cũng chỉ giữ lại bạc, đốt sạch thư, chưa từng hồi âm lần nào… Kẻ lòng lang dạ sói như vậy, ngươi còn áy náy gì chứ?"
Lâm Vận Thi siết chặt tay, phì một tiếng đầy phẫn uất:
"Phùng gia, quả nhiên chẳng có ai tốt!"
Cùng lúc đó, trước cổng Phùng phủ.
Phùng Anh bước xuống xe ngựa:
"Cửu ca, đa tạ huynh đã đưa muội về, huynh mau quay về đi…"
Mộ Dung Tẫn ngồi trong xe không nói gì, như có tâm sự.
Phùng Anh thoáng ánh u ám trong mắt, dịu giọng gọi lại:
"Cửu ca?"
"A! Tới rồi!" Mộ Dung Tẫn ho khan một tiếng, "Vậy A Anh vào trước đi, đừng lo lắng quá, bên mẫu hậu ta sẽ lại khuyên thêm."
Phùng Anh ngượng ngùng gật đầu, vào phủ rồi liền sắc mặt đại biến, âm trầm như muốn nuốt người.
"Sở Nhược Yên!"
Vừa rồi dáng vẻ của Vương gia, rõ ràng là đang nghĩ đến ả ta!
Xưa nay chưa từng có chuyện đó, chỉ cần nàng ở trước mặt chàng, chàng chưa từng thất thần dù chỉ một lần!
Mà giờ thì sao, giờ thì sao!!
Nàng ta hận đến phát cuồng, lao vào phòng đập phá tan tành.
Nhìn căn phòng rối loạn, cơn giận mới dần nguôi:
"Đi gọi Tiểu Đái đến đây!"
Bọn hạ nhân run rẩy làm theo.
Tiểu Đái bước vào, Phùng Anh mới hỏi:
"Ngươi còn nhớ vị công tử họ Tống từng đưa tin cho ngươi không?"
Tiểu Đái gật đầu:
"Nhớ rõ. Tin tức Nhị tiểu thư Sở gia không phải do Sở quốc công phu nhân sinh ra là do vị Tống công tử đó nói. Khi ấy còn bảo nếu sau này cần gì có thể đến Vọng Sương lâu tìm hắn."
Phùng Anh gật đầu:
"Tốt, giờ ngươi đi mời hắn tới đây, ta muốn đàm đạo với hắn."
Nửa canh giờ sau, Tiểu Đái dẫn vị Tống tiên sinh ấy vào.
Tống Giả hôm nay vận một thân trường bào xanh biếc, râu đã được tỉa gọn gàng, có vài phần nho nhã.
Phùng Anh âm thầm đánh giá hắn, thản nhiên hỏi:
"Ngươi nói trong tay còn nắm giữ những tin tức mà Bách Hiểu các cũng không mua được?"
Tống Giả gật đầu:
"Tất nhiên."
"Vậy còn có tin gì về Sở Nhược Yên có thể dùng để đối phó ả thì cứ nói ra, bạc không thành vấn đề!"
Tống Giả mỉm cười:
"Phùng cô nương, bí mật lớn nhất của Sở Nhị cô nương, tại hạ đã giao ra rồi, chỉ tiếc quý phủ không biết cách vận dụng, lại để kẻ khác ngư ông đắc lợi."
Phùng Anh vỗ bàn quát:
"Ngươi to gan lắm, dám chê bai phủ Trấn Bắc tướng quân?"
Tống Giả không hề hoảng loạn, nhấc chén trà lên thong thả nói:
"Tại hạ nào dám, chỉ thấy tiếc thay cho Phùng gia, nước cờ tốt lại đi sai mà thôi."
Phùng Anh trong lòng chợt động:
"Ồ? Ý ngươi là, nước cờ ấy nên đi thế nào?"
"Nếu là tại hạ, tuyệt không để chuyện vỡ lở khắp thành, càng không khiến triều đình chú ý, ép Sở gia nhất định phải tra xét ngọn nguồn."
Phùng Anh thoạt đầu giận dữ, lời này chẳng phải nói nàng bất tài sao?
Nhưng sau đó chợt nghĩ ra điều gì, hỏi lại:
"Ý ngươi là… không để mọi việc lộ ra ánh sáng?"
"Đúng thế. Phùng cô nương chỉ muốn đối phó Sở Nhị cô nương mà thôi. Nếu âm thầm rỉ tai nàng ta, với tính tình của nàng, liệu còn có mặt mũi ở lại Sở phủ?"
Phùng Anh hai mắt sáng rực:
"Phải rồi! Với tính tình tiện nhân đó, chắc chắn sẽ ôm uất ức trong lòng rồi lén rời đi. Đến lúc đó, chỉ cần gán cho tội danh kháng chỉ bỏ trốn, cả đời ả đừng mong ngóc đầu lên nổi!"
Nàng lùi nửa bước, nghiêm mặt nói:
"Mong tiên sinh chỉ giáo!"
Tống Giả mỉm cười:
"Tiên sinh thì không dám, tại hạ chỉ là một thương nhân, chỉ làm ăn buôn bán. Không biết lần này Phùng cô nương muốn mua tin gì?"
Phùng Anh do dự một chút:
"Sở gia còn có bí mật nào không thể lộ ra không?"
Tống Giả lắc đầu:
"Sở gia thì không, nhưng Huyện chủ Trường Lạc thì lại có một cái."
"Mau nói! Giá bao nhiêu cứ tùy ngươi định!"
Với nàng, Sở Nhược Yên – kẻ cướp mất Yến Trừng – còn đáng hận hơn đứa muội muội thứ hai nhiều!
Tống Giả vuốt chòm râu, chậm rãi nói:
"Không vội giá cả. Nhưng Phùng cô nương, ngươi có biết lần trước ngươi sai nha hoàn tới mua tin, vì sao Bách Hiểu các lại không bán không?"
Phùng Anh ngẩn người, chỉ nghe hắn ung dung đáp:
"Chính vì các chủ Bách Hiểu các và vị Huyện chủ Trường Lạc kia giao hảo quá mức, tư tình sâu đậm!"