Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 271: Hy Sinh Danh Tiết Cứu Chàng

Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:42

Tiểu Sam trừng lớn mắt:

“Tiểu thư! Không được đâu! Thanh bạch của người...”

“Ra ngoài!” – Một tiếng quát lạnh lẽo từ Tước Linh vang lên.

Nếu để bọn tử sĩ kia phát hiện, tất cả bọn họ đều phải chết!

Đến tính mạng còn khó giữ, danh tiết thì tính là gì?

Tiểu Sam thấy nàng quyết tâm, cũng chỉ đành lui vào phòng bên cạnh.

Chẳng bao lâu, mưa ngừng rơi.

Trên mái hiên truyền đến tiếng người khe khẽ.

“Chạy mất rồi…”

“Chắc chắn còn trong chùa, không thể thoát ra ngoài!”

“Từng phòng tra xét, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát!”

Tước Linh nghe thế tim liền run rẩy, hung hăng bấu vào đùi mình một cái:

“A!”

Tiếng kêu thảm vang lên, lập tức khiến đám người kia rảo bước đến gian phòng này.

Nàng lập tức lật người đè lên thân thể Tạo Dao Chi, kéo trễ vạt áo, học theo giọng điệu uyển chuyển mê hoặc của kỹ nữ trong thoại bản:

“A~ Tướng công, người làm đau thiếp rồi~”

Quả nhiên, bước chân ngoài cửa chợt khựng lại.

Nàng lại nhẫn nhịn làm ra vẻ e thẹn, lắc lư thân thể, khiến cả chiếc giường cũ kĩ kêu két két không ngừng:

“Không… không được nữa rồi… cầu xin tướng công tha cho thiếp thân…”

Bọn tử sĩ cũng là nam nhân, nửa đêm nghe những lời này, m.á.u nóng lập tức dâng trào.

Có kẻ không nhịn được, thò tay chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ, chỉ thấy hai bóng người trong màn giường phập phồng lên xuống, lập tức khô miệng khát lưỡi, không dứt mắt ra được.

“Nhìn đủ chưa?”

Một tiếng quát lạnh từ người cầm đầu vang lên, kẻ kia mới giật mình thu hồi ánh mắt.

“Hừ, trong chùa cũng dám hoang đường như vậy, sang gian khác!”

Tiếng bước chân dần đi xa, tim treo lơ lửng của Tước Linh mới có thể buông xuống, song nàng không dám lơi lỏng, chỉ từ trên người

Bởi vì Tạ Dao Chi trườn xuống, tiếp tục lay động chiếc giường.

Két két, két két, két két…

Không rõ đã lắc bao lâu, đến khi bên ngoài hoàn toàn không còn động tĩnh, nàng mới dừng lại.

Vì lo có kẻ chưa đi xa, cũng không dám gọi Tiểu Sam, chỉ đành lặng lẽ nằm bên cạnh hắn…

Không biết vì sao, trong lòng chợt nhớ lại chuyện xưa.

Bởi vì Tạ Dao Chi, thật ra nàng đã gặp Tạ Dao Chi từ rất sớm.

Khi ấy hắn còn chưa đỗ Thám hoa, nhưng vô cùng giữ lễ, luôn đứng từ xa, cung kính xa cách gọi nàng một tiếng “Tước cô nương”.

Nàng cũng giữ đúng quy tắc khuê môn, đáp lại một tiếng “Tạ công tử”, đôi bên không qua lại gì.

Thực sự thân quen, là vào một lần mùa hạ nóng bức đi du hồ, nàng nóng đến mức chịu không nổi, bưng chén nước tô tử trốn vào dưới gốc cây lớn, không màng quy củ mà ngửa cổ uống từng ngụm lớn. Không ngờ vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Tạ Dao Chi từ sau thân cây bước ra.

Hắn hẳn cũng trốn nắng, lại càng không giữ phép tắc, vén tay áo dài, cởi giày đi chân trần trên nền đất.

“Tước cô nương?”

“Tạ công tử?”

Hai người cùng sững lại, kế đó lại bật cười.

Tựa như phát hiện bí mật của nhau — thì ra cả hai đều không phải là kẻ nghiêm cẩn như biểu hiện bên ngoài.

Từ đó về sau, lại càng thân thiết tự nhiên hơn…

Tước Linh không hay đã thiếp đi lúc nào.

Trong chùa Ngọa Phật tĩnh lặng lạ thường, chỉ có vị hòa thượng được Thủ phụ căn dặn tiếp ứng vẫn đứng gác ngoài cửa, hết lần này đến lần khác nhìn ra xa mà ngơ ngác.

Lạ thật, chẳng phải nói sẽ có một người trọng thương tới sao?

Đêm nay mưa đã rơi hai lượt, sao người vẫn chưa đến?

Hay là… đã c.h.ế.t rồi?

Tại kinh thành, phủ Yến gia.

Khi Ảnh Tử rung chuông gió, Sở Nhược Yên mơ màng mở mắt:

“Có kết quả rồi?”

Yến Trừng thấy nàng còn ngái ngủ, cúi đầu hôn nhẹ lên trán:

“Không sao, nàng ngủ tiếp đi, ta xử lý là được.”

Nữ tử ngáp một cái, lại chui vào trong chăn, ngủ tiếp.

Yến Trừng đứng lặng một lát, rồi rời khỏi phòng, đã thấy Mạnh Dương đứng ngoài với vẻ mặt nghiêm trọng:

“Công tử, chuyện thành rồi, tử sĩ nhà họ Phùng đã rút lui, Thám hoa Tạ đã vào chùa Ngọa Phật, hiện đã an toàn. Chỉ là…”

Hắn vừa dừng lại, lập tức nhận được ánh mắt sắc lạnh của Yến Trừng:

“Có gì cứ nói, đừng vòng vo.”

Mạnh Dương cúi đầu:

“Dạ, chỉ là... vị hòa thượng tiếp ứng trong chùa không gặp được Tạ Thám hoa…”

“Hắn tự mình trốn vào? Hắn có bản lĩnh đó sao?” – Yến Trừng vừa dứt lời, Ảnh Tử bên cạnh đã giơ tay ra hiệu không phải.

Ánh mắt lại chuyển sang mặt Mạnh Dương, chỉ thấy hắn chần chừ một chút, mới nói:

“Việc này… là tiểu thư nhà họ Tào, Tước cô nương ra tay tương cứu, mới bảo toàn được mạng của Tạ Thám hoa.”

Lông mày Yến Trừng khẽ nhướn, liền nghe sau lưng có tiếng quen thuộc vang lên:

“Ngươi nói… ai đã cứu hắn?”

Quay đầu lại, thấy Sở Nhược Yên đã khoác ngoại bào bước ra.

Hai phu thê nghe Mạnh Dương thuật lại đầu đuôi, nhìn nhau im lặng hồi lâu, mới thở dài:

“Đúng là tính toán không bằng trời tính. Biểu tỷ mà cũng có thể gặp được Tạ Thám hoa trong hoàn cảnh đó, chỉ có thể nói là thiên ý thôi.”

Yến Trừng thăm dò sắc mặt nàng:

“Nàng không lo sao? Trước đây không phải còn nói sợ biểu tỷ gả qua đó sẽ chịu khổ sao?”

Sở Nhược Yên khẽ thở dài:

“Nếu biểu tỷ không tình nguyện, sao có thể vì cứu hắn mà hy sinh danh tiết? Giữa hai người rõ ràng là có tình. Đã có tình ý, thì sao có thể vì những gian khổ chưa xảy đến mà e ngại lui bước?”

Yến Trừng khẽ gật đầu, Mạnh Dương chợt vỗ đầu:

“Ối chết! Thuộc hạ lúc trước không biết là Tước cô nương cứu Thám hoa, nên đã truyền tin cho phủ Nam Bình Bá, bảo họ sáng mai đến đón người rồi!”

“Cái gì?!”

Hôm sau, khi trời vừa hửng sáng.

Tạ Tri Châu mở mắt, liền thấy một gương mặt ngay gần trong gang tấc.

Mày như mực nhạt, vẻ thanh tú tựa lan chi, lúc này hơi thở phập phồng, khí tức dịu nhẹ phả lên mặt hắn.

Hắn lập tức cứng đờ — tối qua… tối qua không xảy ra chuyện gì chứ?

Nhưng vừa nghĩ tới, vài hình ảnh đầy hương sắc liền tràn về trí óc.

Tối qua hắn thực ra không hẳn hoàn toàn bất tỉnh, trong cơn mê man, vẫn cảm nhận được thân thể mảnh mai, động tác lay động của nữ tử… nhưng nàng vì sao phải làm thế?

Lúc này, Tước Linh cũng tỉnh dậy, thấy trong mắt hắn là sự do dự khó xử, sắc mặt chợt lạnh đi.

“Tạ công tử yên tâm, chuyện đêm qua chẳng qua là quyền biến cứu người, Tước Linh sẽ không dây dưa với chàng.”

Thì ra là vì cứu hắn!

Tạ Tri Châu vội mở miệng muốn giải thích, chỉ thấy nàng mặc áo chỉnh tề, dứt khoát bước ra ngoài.

Hắn chỉ có thể giơ tay cản lại:

“Tước cô nương, ta không phải… ưm!”

Không ngờ vừa động liền kéo đến vết thương, m.á.u lại thấm ra sau lưng.

Tước Linh dừng bước, nhưng không quay đầu:

“Thương thế của công tử còn chưa lành, muốn sống thì đừng lộn xộn. Chỗ kia có kim sang dược, lát nữa nếu không tự bôi được, ta sẽ bảo Tiểu Sam giúp người.”

Thái độ dứt khoát muốn đoạn tuyệt kia khiến Tạ Tri Châu hoảng hốt.

Không màng thương thế, hắn vội hô:

“Tước cô nương, là ta hiểu lầm, ta xin lỗi! Nhưng nàng vì cứu ta mà hy sinh danh tiết, dù thế nào, Tri Châu cũng không thể phụ nàng. Lát nữa ta sẽ xin tổ mẫu mang ba thư sáu lễ đến phủ Tào cầu thân, nàng… có bằng lòng không?”

Toàn thân Tước Linh run rẩy, còn chưa kịp mở miệng, thì một giọng nói già nua nhưng đầy khí lực liền vang vọng khắp phòng:

“Ta không bằng lòng!”

Tức thì, Tạ lão phu nhân sải bước tiến vào, thấy cháu trai cùng nữ tử ở chung một phòng, mà hắn còn nằm trên giường của khuê phòng nữ nhi, lập tức giơ tay tát nàng một cái:

“Tiện nhân! Nhân lúc cháu ta trọng thương mà trèo lên giường hắn, quả nhiên là dòng m.á.u hoang đàng của kẻ thông dâm với nam nhân!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.