Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 276: Không Cần Yến Nữa

Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:43

Cùng lúc đó, tại tòa điện bên.

Khác hẳn với cảnh náo nhiệt nơi chính điện, nơi đây vắng lặng lạnh lẽo, chỉ có ánh trăng non đơn độc rọi xuống.

Phùng Anh ngồi yên trước bàn trà, nghe tiếng bước chân thì mừng rỡ ngoái đầu:

– Cửu ca, huynh đến rồi?

Tần vương trông thấy nàng, nhưng không ngồi xuống:

– Có lời gì, nàng cứ nói đi.

Phùng Anh lộ vẻ tổn thương:

– Cửu ca, trước kia huynh chưa từng đối với ta như vậy... Quả nhiên, huynh vẫn là chán ghét ta rồi?

Thấy nàng như thế, trong đầu chàng lại hiện lên bóng dáng Sở Nhược Âm.

Rõ ràng thân thể yếu mềm như thế, vậy mà chịu bao ủy khuất cũng không hề hé miệng, chỉ dùng ánh mắt vừa bi thương vừa kiên cường ấy nhìn chàng...

Sinh ra trong hoàng tộc, quen thấy nịnh bợ, chàng luôn thiên vị nữ tử có cốt khí.

Từng tưởng Phùng Anh là người như thế, nào ngờ đến nay mới hiểu, chẳng qua chỉ là giả vờ...

– A Anh, bản vương đã nói rõ rồi, ngày trước là ta si mê không buông, nay dứt tình đoạn nghĩa, nếu nàng nguyện ý, bản vương vẫn có thể coi nàng như muội muội mà đối đãi...

– Muội muội? – Phùng Anh cười thê lương, không nói gì thêm, chỉ nâng chén rượu lên – Cửu ca, trước kia là ta hồ đồ, A Anh xin lấy chén rượu này tạ lỗi với huynh.

Nàng ngửa đầu uống cạn, rồi lại rót chén thứ hai, đưa cho Tần vương.

Tần vương khẽ thở dài:

– Được, lấy chén rượu này xóa hết chuyện cũ, bản vương chúc nàng sớm tìm được lang quân như ý.

Chàng nâng tay áo, uống cạn rượu. Ánh mắt Phùng Anh lập tức lộ vẻ mừng rỡ.

Thành công rồi!

Quả nhiên, vừa uống xong, đầu óc Tần vương lập tức choáng váng, không khỏi lui lại hai bước.

Phùng Anh vội bước tới đỡ lấy chàng:

– Cửu ca!

Tay vừa chạm vào, toàn thân liền rúng động:

– Nàng... nàng bỏ thuốc vào rượu?

– Phải, Cửu ca. – Phùng Anh nâng mặt chàng lên hôn, Tần vương nghiêng đầu né tránh:

– Cút!!!

Phùng Anh nắm lấy cằm chàng, giáng thẳng một cái tát:

– Mộ Dung Cẩn! Huynh còn giả vờ gì nữa! Hôm nay thuốc ta cho huynh uống mạnh hơn trăm lần so với Tỉnh tửu hoa trước kia! Hôm nay huynh từ cũng phải từ, không từ cũng phải từ!

– Nàng... nàng thật to gan... – Trong mắt nam tử lửa giận ngùn ngụt.

Phùng Anh cười lạnh:

– Sao? Không ngờ ta dám đánh huynh à? Hừ, nói thật cho huynh biết, thuốc hôm nay còn khiến huynh mất trí nhớ sau đó, chỉ nhớ mình từng cưỡng ép ta. Đến khi Yến Thừa Vũ đến, ngôi vị Tần vương phi, ta sẽ ngồi chắc như đinh đóng cột!

Tần vương tràn đầy thất vọng:

– A Anh, nàng trước kia không như vậy...

– Trước kia? Trước kia ta thế nào, chẳng qua là đóng kịch để dỗ huynh thôi. – Phùng Anh cởi áo khoác, vẻ mặt đầy chán ghét – Huynh tưởng ta thật lòng ưng huynh sao? Mộ Dung Cẩn, huynh là vương gia, lại nắm binh quyền trong tay, thế mà cứ gặp mẫu hậu với hoàng huynh thì liền như chim cút! Làm sao bằng được Yến Trừng, nói g.i.ế.c Bình Tĩnh hầu là giết, nói đoạt mạng Trưởng công chúa là đoạt, huynh so với người ta chỉ là phế vật vô dụng! Nếu không vì bất đắc dĩ, ta liệu có chịu ủy thân cho huynh?

Từng câu từng chữ, đều là sự nhục mạ tột cùng.

Tần vương vừa phẫn nộ vừa khó tin:

– Người nàng để tâm... là Thủ phụ?

– Dĩ nhiên! Dù sao huynh cũng không nhớ được nữa, ta nói ra cũng chẳng sao. Hồi mới hồi kinh, ta đã tìm gặp Sở Nhược Yên, bảo nàng chỉ cần giúp ta vào Yến phủ, ta sẽ tác thành cho các người. Đáng tiếc, nàng không biết điều, vậy thì đừng trách ta ra tay với nàng! – Vừa nói, tay nàng đã cởi đến nút áo cuối cùng, cúi người ôm lấy chàng – Yên tâm, sẽ nhanh thôi. Dù gì phải cùng tên vô dụng như huynh, ta cũng thấy buồn nôn...

Chưa nói dứt lời, bỗng bị một lực mạnh đẩy ra.

– Đã buồn nôn thì không cần miễn cưỡng! – Tần vương vung áo đứng dậy, ánh mắt sắc như dao, đâu có vẻ gì là trúng độc?

Phùng Anh hoảng hốt:

– Huynh... huynh không uống?

Chàng cười lạnh, vung tay áo ra, chỉ thấy rượu lúc nãy đều đổ vào tay áo:

– A Anh, nàng thật xem thường bản vương rồi. Từng trúng một lần Tỉnh tửu hoa, bản vương sao lại dẫm vào vết xe đổ lần nữa? Nhưng cũng nhờ vậy, bản vương mới thấy rõ chân tướng của nàng! Đã vậy nàng không coi trọng bản vương, thì cũng chẳng cần phải ủy khuất mình. Có điều bản vương cảnh cáo nàng, đừng chọc đến Yến tam, bằng không đừng nói là nàng, đến cả phủ Trấn Bắc tướng quân cũng đừng hòng toàn mạng!

Nói đoạn xoay người bỏ đi, Phùng Anh lập tức hoảng loạn, vội nhào đến ôm lấy chân chàng:

– Cửu ca, Cửu ca! Khi nãy là ta hồ đồ nhất thời, là ta sai rồi, xin huynh tha thứ cho ta!

Thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, chàng từng mù mắt cỡ nào mà lại tưởng nàng cao khiết như mai hoa?

– Buông ra!

– Không, Cửu ca, Cửu ca! A Anh biết lỗi rồi, thực sự biết lỗi rồi! Xin huynh nể tình chúng ta lớn lên bên nhau, cho ta một cơ hội nữa đi! – Phùng Anh ôm chặt lấy không buông.

Tần vương nhìn nàng thật sâu:

– A Anh, không cần diễn nữa. Trước kia nàng có thể tính kế bản vương hết lần này tới lần khác, không phải vì thủ đoạn cao minh, mà vì bản vương mù mắt để tâm nàng. Giờ đây, dù nàng diễn còn xuất sắc hơn đào kép trong hí phường, cũng chỉ là công dã tràng!

Nói đoạn vung chân đá nàng ra.

Phùng Anh “a” một tiếng ngã sóng soài xuống đất, còn muốn đuổi theo, liền nghe thấy giọng nói lạnh lẽo như băng truyền từ trên đỉnh đầu xuống:

– Phùng cô nương, hãy để lại chút thể diện cho nhau đi.

Nàng ngẩn người, chỉ thấy nam tử sải bước rời khỏi điện.

“Phùng cô nương”... chàng chưa từng gọi mình như vậy...

Một tiếng này, là muốn cắt đứt sạch sẽ tình nghĩa thuở trước sao?

– Không! A a a!!!

Phùng Anh ôm đầu thét lên, mãi vẫn không thể hiểu nổi, người từng chỉ cần nàng khẽ ngoắc tay liền hồn xiêu phách lạc, sao lại có thể tỉnh táo đến thế?

Ngoài điện, nha hoàn đứng chờ rụt rè lên tiếng:

– Cô... cô nương...

Phùng Anh mặt lạnh như quỷ:

– Yến Thừa Vũ đến rồi?

Nếu vậy, thì chỉ còn cách lùi một bước, chọn tên phế vật này thôi!

Nào ngờ nha hoàn “phụp” một tiếng quỳ sụp xuống:

– Không... không tới... Tờ giấy nô tỳ đưa cho hắn, chẳng hiểu sao lại bị mẫu thân hắn phát hiện...

Sắc mặt Phùng Anh lập tức vặn vẹo:

– Gì cơ?!!

Ngay cả con bài cuối cũng thoát khỏi tay nàng, thì nàng còn có đường lui nào?

Nha hoàn không dám nói, chỉ dập đầu lia lịa.

Phùng Anh bấu đùi đến rướm máu, rất lâu sau mới rít ra được một câu:

– Đi, về dự yến!

Dù thế nào đi nữa, đêm nay nàng phải gả ra ngoài! Bằng không ông ngoại trở mặt, nàng tất phải chết!

Rượu qua ba tuần, trong yến tiệc, không khí cũng dần náo nhiệt.

Sở Nhược Yên cùng mấy vị mệnh phụ chuyện trò rải rác, khóe mắt liếc thấy bóng dáng Tần vương trở về trong hành lang.

Tuy có hơi lộn xộn, nhưng y phục vẫn chỉnh tề, chứng tỏ chưa bị Phùng Anh đắc thủ.

Không khỏi nhẹ thở ra.

– Sao vậy, lại lo cho nhị muội nhà nàng? – Thanh âm quen thuộc vang bên tai, Sở Nhược Yên biết ngay là Yến Trừng đã trở lại.

Mấy vị mệnh phụ vội vã đứng dậy cáo từ, nam tử liền thuận thế ngồi xuống bên nàng.

Tuy đã uống không ít rượu, nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc lạnh như thường.

Sở Nhược Yên bất đắc dĩ cười:

– Cũng không hẳn, chỉ là nếu Phùng Anh thực sự đắc thủ, trở thành Tần vương phi, thì sau này chúng ta chẳng phải thêm phiền toái sao? Dù sao thì... – Nàng liếc mắt đầy thâm ý về phía hắn – Kẻ nàng ta ngày đêm thương nhớ, lại chính là phu quân của ta đây.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.