Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 360: Khuyên Phụ Thân Cùng Rời Đi

Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:51

Vân Lăng khẽ lắc đầu: “Hoàng đế không thể ra tay. Một là bên cạnh không có ai có thể âm thầm hạ thủ lấy mạng hắn. Hai là hiện tại Nam Man chịu nghị hòa, ấy là do bị Yến Trừng dọa sợ. Nếu hắn chết, Nam Man tất sẽ quay lại xâm lược, nhà Mộ Dung chẳng lẽ muốn vong quốc? Còn về điều thứ ba…”

“Thứ ba là Yến Trừng rốt cuộc là công thần chinh phạt Trưởng công chúa An Thịnh. Nếu hắn có tâm mưu đồ ngai vàng, sớm đã động thủ, cần gì đợi đến hôm nay. Vậy nên hoàng đế tuy không nghi ngờ lòng trung của hắn, song vẫn phải dựa vào năng lực của hắn, lại càng e dè quyền binh trong tay hắn!”

Sở Nhược Yên chậm rãi cất lời, trong lòng nặng trĩu.

Sợ hãi Yến Trừng nhưng lại phải dùng hắn, vậy biện pháp tốt nhất chính là nắm lấy nhược điểm để uy hiếp!

“Không ổn, Văn Cảnh vẫn còn trong cung!”

Nàng chợt giật mình, bên ngoài Đỗ chưởng quầy đã lên tiếng: “Các chủ, tam cô nương, Văn Cảnh thiếu gia đến rồi.”

Sở Nhược Yên vội vàng ra đón, chỉ thấy tiểu tử kia thở hồng hộc, lao thẳng vào lòng nàng: “Tam thẩm thẩm! Di mẫu bảo ta truyền lời cho người hoàng thượng có ý trọng dụng Dự Vương và Tào Quốc công, còn muốn giao tam quân cho Dự Vương nắm giữ!”

Sở Nhược Yên chau mày, phía sau truyền đến tiếng cười khinh của Vân Lăng: “Dự Vương cái tên phế vật ấy cũng dám cầm quân? Sợ là ngay cả cổng doanh trại quay hướng nào cũng chẳng biết…”

Yến Văn Cảnh gật đầu như giã tỏi, đúng, đúng là thế!

Tuy nó không hiểu quốc sự, nhưng Dự Vương luôn đối đầu với tam thúc thúc, nhất định là người xấu!

Vân Lăng còn định nói thêm, bị Sở Nhược Yên lườm một cái, nàng cúi xuống xoa đầu cháu nhỏ: “Văn Cảnh, trong cung con không gặp chuyện gì chứ?”

Tiểu tử ngẩn ra: “Không ạ! Con chỉ lật đổ một nữ nhân xấu xa, cứu được Tước ngốc thôi. Đúng rồi tam thẩm thẩm, hoàng thượng còn muốn giữ con lại trong cung, nhưng di mẫu không đồng ý, lập tức đưa con ra ngoài.”

Ánh mắt Sở Nhược Yên thoáng tối, không chút biểu cảm trao đổi ánh nhìn với Vân Lăng.

Quả nhiên, hoàng đế đã không kiên nhẫn, định ra tay rồi.

Nàng khẽ vuốt mặt tiểu tử, dịu giọng: “Văn Cảnh, con làm rất tốt. Bây giờ tam thẩm có việc phải làm, để người đưa con về trước có được không?”

Yến Văn Cảnh chớp mắt, đồng ý. Sở Nhược Yên lập tức phân phó: “Ảnh Tử, ngươi đưa công tử về phủ, mấy ngày này cứ ở lại Yến phủ, chăm nom cho tốt.”

Ảnh Tử khom người lĩnh mệnh.

Trở vào trong phòng, Vân Lăng tùy ý nâng chén rượu, chậm rãi nhấp một ngụm: “Diểu Diểu, nhị ca vẫn câu nói kia có muốn đổi người ngồi trên ngai vàng không?”

Giọng điệu phóng đãng bất kham lại ẩn chứa sát khí lạnh lẽo.

Sở Nhược Yên mím môi, không trả lời.

Nàng nhớ đến đêm Yến Trừng thảm sát thành trong giấc mộng.

Nàng từ phủ Bình Tĩnh hầu đào thoát, khắp trời lửa cháy, khắp nơi tang thương.

Nàng thấy t.h.i t.h.ể đầy đất, thấy đầu Tạ Tri Châu treo trước phủ Nam Bình bá, thấy Tạ Dao Chi bị mấy tên vô lại kéo ra từ trong phủ, còn thấy Tưởng Di ngã gục giữa hẻm vắng, áo xống xộc xệch…

Và còn những điều nàng không thấy được nữa!

Chiến loạn, với tất cả mọi người, đều là tai họa hủy diệt…

“Nhị ca, nếu hoàng đế chết, mấy hoàng tử tất sẽ tranh đoạt đế vị. Giả như Phò mã nương nương và Nhị hoàng tử thắng thế, lại thêm Dự Vương cùng mấy vị vương gia khác nơi phong địa đều nắm binh quyền… Khi đó kinh thành át sẽ đại loạn. Dù Yến Trừng có mang cờ ‘phò vua’ trở về, cũng khó tránh một trận huyết chiến. Ca có nói muội là đàn bà mềm lòng cũng được, nhân từ cũng được, nhưng nếu chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, muội không muốn thiên hạ chìm trong khói lửa chiến tranh.”

Ánh mắt Vân Lăng thoáng động, nhẹ nhàng thở dài: “Sở Hoài Sơn dạy muội tốt quá… Thôi được, nhị ca tôn trọng quyết định của muội. Vậy muội định làm gì?”

Sở Nhược Yên âm thầm thở phào.

Nàng vốn cho rằng nhị ca sẽ không đồng ý, dù sao hai nhà từng có mối hận diệt quốc.

“Đa tạ nhị ca. Nhược điểm của Yến Trừng chẳng qua chỉ là mấy người thân cận. Miễn không để hoàng đế bắt được thì hắn sẽ không bị uy hiếp! Nên muội định nhân dịp ngày mai Quốc Tử Giám du xuân, lén đưa Văn Cảnh rời kinh, vừa khéo nhị tẩu mấy ngày nay cũng ở trang ngoài thành, có thể đưa đến đó tránh một thời gian.”

“Còn nhị phòng và tam phòng bên Yến gia, phần nhiều sẽ không chịu đi, nhưng cũng có thể báo trước một tiếng, bảo rằng chúng ta muốn rời kinh, họ muốn đi thì đi, không muốn đi thì cứ đến chỗ hoàng đế tố cáo, dâng lòng trung, giữ tính mạng cả nhà, cũng khỏi liên lụy đến thanh danh của Yến Trừng !”

Sở Nhược Yên nói xong, thấy Vân Lăng vẫn nhìn nàng chằm chằm, không khỏi hỏi: “Nhị ca, có phải muội suy nghĩ chưa chu đáo?”

Vân Lăng hừ một tiếng: “Chu toàn lắm, đến cả nhị phòng tam phòng Yến gia cũng nghĩ tới, thế còn muội? Diểu Diểu, đừng quên, nhược điểm lớn nhất của Yến Trừng, chính là muội.”

Sở Nhược Yên lập tức trầm mặc, rất lâu sau mới đáp: “Muội không thể đi, ít nhất bây giờ chưa thể. Bằng không hoàng đế tất sẽ sinh nghi. Hơn nữa, còn có phụ thân… Một nhà Sở thị vẫn còn ở trong kinh, muội mà đi, họ biết làm sao?”

Vân Lăng định nói gì đó, bị nàng cắt lời: “Nhị ca yên tâm, muội sẽ không ở lại để bị hoàng đế bắt làm con tin, chỉ cần thêm chút thời gian. Trong vòng hai ngày, muội sẽ thuyết phục phụ thân cùng rời đi. Còn chuyện ra khỏi thành, phải làm phiền nhị ca giúp một tay.”

Lúc này Vân Lăng mới gật đầu hài lòng, xòe chiếc quạt gấm vàng lay nhẹ: “Ta chỉ sợ muội mềm lòng, vì lo liên lụy đến Sở gia mà không chịu đi. Cũng may muội vẫn tỉnh táo. Nhưng nói trước, nếu trong hai ngày muội không thuyết phục được Sở Hoài Sơn, thì ta sẽ trói muội mang đi, nghe rõ chưa?”

Sở Nhược Yên đáp lời, lòng dạ lại có phần rối ren.

Phụ thân và hoàng đế không chỉ là quân thần bình thường, giữa họ còn có ơn tri ngộ, còn có lòng trung quân, nên nàng thật sự không nắm chắc có thể thuyết phục được phụ thân…

Nhưng dù thế nào cũng phải thử một lần!

Trên đường về phủ, Sở Nhược Yên ngồi trong xe ngựa, suy nghĩ hết lần này đến lần khác, vẫn không tìm được cách.

Bỗng xe ngựa dừng lại, bên ngoài truyền đến giọng phu xe: “Đại cô nương, phía trước hình như có chuyện, chúng ta có cần đổi đường không?”

Nàng vén màn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Chỉ thấy phía trước người vây kín như nêm, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng cãi vã.

Phu xe nhảy xuống dò hỏi, quay về bẩm: “Đại cô nương, hỏi rõ rồi, là tứ lang nhà họ Cố định đưa tiểu thiếp vào phủ, hiện tại bị chính thất chặn ngay cửa, không cho vào.”

Sở Nhược Yên “ồ” một tiếng, đang định bảo đổi đường.

Chợt trong lòng khẽ động.

“Tứ lang nhà họ Cố? Chính thất của hắn là người họ Tiêu?”

Phu xe gật đầu: “Chắc là vậy. Tên Cố tứ lang kia còn gào lên đòi đuổi phu nhân về nhà mẫu thân đẻ nữa kìa!”

Sở Nhược Yên khẽ cong môi cười: “Đi, tới xem náo nhiệt!”

Đệ đệ của Việt thị, chính là Tổng chỉ huy Ngũ thành binh mã ty Việt Thiên Trung, người được hoàng đế tín nhiệm nhất hiện nay.

Điều trọng yếu hơn, Việt Thiên Trung xuất thân hàn môn, có thể leo lên vị trí này là nhờ năm xưa trưởng tỷ gả vào Cố phủ, được đương kim thừa tướng lúc bấy giờ Cố Dự tiến cử.

Bởi thế, Việt Thiên Trung cực kỳ kính trọng người tỷ tỷ ấy. Nếu có thể ra tay từ chỗ này…

Ý nghĩ vừa lóe lên, phía trước truyền đến tiếng gầm giận dữ của Cố tứ lang: “Đồ đàn bà ghen tuông! Tuyết Vũ là ân nhân cứu mạng của ta, không có nàng ta thì ta đã c.h.ế.t nơi Bắc địa! Ngươi không biết cảm ơn thì chớ, còn chèn ép khắp nơi, thật sự tưởng ta không dám bỏ ngươi sao?!”

Lời vừa dứt, liền vang lên một giọng trẻ con non nớt: “Phải đấy mẫu thân, phụ thân những năm qua chinh chiến nơi biên cương, chẳng phải là vì muốn chúng ta sống cuộc đời tốt hơn sao? Phụ thân nói những năm qua chưa từng nạp thiếp, nay đón Tuyết Vũ di nương vào phủ cũng chỉ là để báo ân, mẫu thân hãy rộng lượng một chút, đừng làm mất mặt Cố gia!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.