Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 397: Thay Phát Tu Hành

Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:54

Một câu nói ấy khiến tai Sở Nhược Yên nóng ran, nàng khẽ nghiêng mặt, né tránh ánh mắt đối phương:

“Khụ, cũng sắp rồi, ta ở lại bầu bạn thêm với biểu tỷ chút nữa rồi sẽ hồi cung.”

Mạnh Dương hẳn là đã vội vã rời đi, Chu ma ma đứng bên cạnh cười tủm tỉm cảm khái:

“Nương nương mới rời cung chưa tới hai ngày, hoàng thượng đã vội vàng như vậy, nếu không tận mắt thấy, ai dám tin được chứ?”

Sở Nhược Yên khẽ ho một tiếng, chợt thấy Tiểu Sam đỡ Tước Linh đi vào.

“Biểu tỷ? Tỷ sao lại đến đây? Còn cả y phục này của tỷ…”

Chỉ thấy Tước Linh thay một thân xiêm y màu nhạt, tóc dài buông xõa, không cài một món trang sức nào.

Nàng hơi cúi người hành lễ:

“Nương nương, thần phụ… thần nữ tới từ biệt người.”

“Từ biệt? Biểu tỷ định đi đâu?”

“Đến am đường ở phương Nam, nơi đó có sư thái bằng lòng thu nhận ta, ta muốn đến đó… thay phát tu hành.”

Sở Nhược Yên khựng lại, thay phát tu hành, bước tiếp theo e là xuất gia làm ni cô.

Nàng vừa định lên tiếng khuyên can, thì Tước Linh đã như nhìn thấu tâm tư nàng, cười khổ:

“Nương nương không cần phí tâm nữa, hai ngày nay, ta cũng nghĩ thông nhiều chuyện… Ta từng oán trách hắn không nói rõ mọi chuyện với ta, trách hắn làm tổn thương đứa nhỏ trong bụng, nhưng kỳ thực ta cũng có lỗi. Từ khi thành thân đến nay, dù tổ mẫu của hắn có khó xử đến đâu, hắn đều tận lực bảo hộ ta. Chỉ là… chỉ là hai lần giấu giếm, ta liền sinh nghi, lòng lạnh, cũng không chịu cho hắn cơ hội giải thích lần nữa… Rốt cuộc, là ta không đủ tin hắn.”

Nói đến đây, giọng nàng đã nghẹn ngào.

Sở Nhược Yên nắm tay nàng, dịu giọng an ủi:

“Biểu tỷ, chuyện đã đến nước này, hà tất phải phân rõ đúng sai…”

Tước Linh hít sâu một hơi:

“Ta biết. Nhược Yên biểu muội, ta chỉ muốn nói với muội, bất kể sau này xảy ra chuyện gì… muội cũng đừng học ta!”

Sở Nhược Yên gật đầu:

“Yên tâm, ta sẽ không.”

Hơn nữa, Yến Trừng cũng sẽ không giống như Tạ Tri Châu, tự cho là đúng mà giấu giếm nàng.

Tước Linh rưng rưng cười, từ trong lòng lấy ra hai đôi giày hổ đầu:

“Ban đầu ta làm cho đứa bé chưa kịp chào đời, giờ sửa lại kiểu dáng, khâu thành hai đôi mới… Mong biểu muội đừng chê, cứ coi như biểu di mẫu tặng cho hai cháu trai chưa từng gặp mặt.”

Sở Nhược Yên lập tức tiếp nhận, Tước Linh lại lui một bước, khom người hành lễ thật sâu:

“Hoàng hậu nương nương, thần nữ… cáo từ.”

Sở Nhược Yên thấy chua xót trong lòng, cất giọng:

“Biểu tỷ, đường xa bình an.”

Trông theo Tiểu Sam dìu Tước Linh rời đi, trong lòng nàng muôn phần ngổn ngang, thật lâu không nói được lời nào.

Mãi đến khi loan giá chuẩn bị xuất phát rời chùa, Liễu Không hòa thượng mới tiến đến.

Hắn chắp tay trước n.g.ự.c hành lễ, đoạn từ tay tiểu sa di nhận lấy một chuỗi Phật châu:

“Chuỗi Kim Cương Bồ Đề này, lão nạp đã khai quang trước Phật, kính tặng Vân thí chủ, xin thí chủ luôn mang theo bên người, có thể miễn một lần tai kiếp.”

Sở Nhược Yên hơi nhướn mày, chỉ thấy ông ta lại khom mình hành lễ:

“A di đà Phật, Vân thí chủ chớ nghi ngại. Hôm qua nhờ thí chủ điểm tỉnh, lão nạp mới có thể ngộ ra tham sân si, chuỗi châu này là để tạ ơn, tuyệt vô dị niệm.”

Nàng lúc này mới để Chu ma ma nhận lấy, rồi ra hiệu cho mọi người lui xuống.

“Đại sư nếu muốn cảm tạ, vậy có thể nói rõ hơn chuyện hôm qua từng nhắc tới không? Vật quan trọng mà ta sẽ đánh mất, rốt cuộc là gì?”

Liễu Không nét mặt nghiêm trang, bấm tay tính toán một hồi rồi lắc đầu:

“Lão nạp cũng không rõ. Không giấu gì Vân thí chủ, vận mệnh tương lai của thí chủ, giống hệt như mẫu thân ngươi năm xưa, mờ mịt khó đoán, khó lòng nhìn thấu.”

Mẫu thân?

Sở Nhược Yên lúc này mới nhớ ra điều gì, nheo mắt hỏi:

“Liễu Không đại sư từng nói mẫu thân ta có mệnh Phượng, nhưng cuối cùng bà chỉ làm Vương phi, vậy lời đoán mệnh của đại sư chẳng phải là không linh ứng sao?”

Liễu Không gật đầu:

“A di đà Phật, có thể nói vậy. Năm xưa lệnh đường vốn nên là mẫu nghi thiên hạ, nhưng bà vì cứu sống nhiếp chính vương người vốn đoản mệnh, mà nghịch thiên cải mệnh. Lại vì nhiếp chính vương thoái vị mà không được phong hậu. Kết cục ra sao, lão nạp không cần nhiều lời nữa chứ?”

Sở Nhược Yên cảm thấy rúng động:

“Ý người là, ta cũng có thể giống bà… trở thành một cái xác không hồn?”

Liễu Không lắc đầu:

“Lão nạp không biết. Thiên đạo vô tình, cuối cùng đi về đâu, vẫn là do mỗi người tự quyết.”

Sở Nhược Yên thở phào, thậm chí còn bật cười:

“Nếu đại sư nói sớm thế này, thì năm xưa Yến Trừng đâu cần khổ sở đến vậy.”

Liễu Không thoáng sửng sốt:

“Vân thí chủ không lo lắng? Lão nạp chỉ nói ‘tùy vào tạo hóa’, nhưng không hề nói là tốt hay xấu.”

“Nếu lo mà giải quyết được, thì thiên hạ đã không có ưu sầu rồi.” Sở Nhược Yên vung tay áo, rồi chớp mắt, nói tiếp:

“Hơn nữa, ta tin ông trời có mắt. Chỉ cần mình giữ lòng thiện lương, tu thân giúp người, kết cục sẽ không đến nỗi quá tệ.”

Liễu Không lúc này mới thật sự chấn động. Hành nghề xem tướng bao năm, ông chưa từng gặp ai thong dong thấu triệt như nàng.

Chờ ông hoàn hồn, chỉ thấy nữ tử đã bước đến cửa viện, giọng nói trong trẻo truyền lại từ xa:

“Thiên đạo vô tình, tạo hóa tại nhân. Đại sư rảnh rỗi, không bằng nói thêm lời tốt, biết đâu có thể cứu được nhiều người hơn!”

Liễu Không toàn thân chấn động, nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới mở mắt nhìn ra ngoài.

Tiểu sa di vội vàng chạy theo:

“Sư phụ, người muốn đi đâu?”

Liễu Không khẽ nhướn mày trắng, chậm rãi đáp:

“Xuống núi.”

Những năm qua ông bị vây trong cửa thiền, chấp vào thuật số, quên mất lòng từ bi đã quá lâu rồi!

Tử Vân đạo – Trên xe ngựa

Sở Nhược Yên vuốt ve chuỗi Phật châu trong tay, chợt hỏi:

“Mụ mụ, người nói xem… nhiếp chính vương và vương phi là người thế nào?”

Khi nàng bị thất lạc thì còn quá nhỏ, đối với phụ mẫu ruột hầu như không có chút ấn tượng nào.

Nhị ca khi xưa vì hận cha ruột, cũng chưa bao giờ nhắc tới chuyện của ông.

Chu ma ma sững lại, đáp:

“Chuyện cụ thể lão nô cũng không rõ, chỉ nghe nói nhiếp chính vương rất lợi hại, trên chiến trường được xưng là Sát Thần. Khi ông còn tại vị, từ các đại thế gia đến Nam Man, Tây Cương, Bắc Nhung đều ngoan ngoãn phục tùng. Sau khi ông xảy ra chuyện, thiên hạ mới bắt đầu đại loạn. Còn về nhiếp chính vương phi thì… không nghe nhắc tới nhiều.”

Sở Nhược Yên gật gù, trong lòng âm thầm nghĩ: chờ tìm được hai huynh trưởng, nhất định phải quay về Mai Sơn một chuyến.

Đúng lúc này, bóng Hắc Nha lướt qua ngoài cửa sổ xe:

“Tam cô nương, có người đang theo dõi, từ lúc rời Hộ Quốc Tự đã bám theo rồi.”

Sở Nhược Yên không lấy làm ngạc nhiên:

“Biết là người phương nào không?”

Hắc Nha trầm ngâm một lát:

“Thân thủ nhanh nhẹn, nhưng khinh công có vẻ không cùng một hệ phái, giống như tử sĩ được nuôi dưỡng bởi mấy nhà lớn trong kinh.”

Chu ma ma nghe đến hai chữ “tử sĩ” thì hoảng hốt, Sở Nhược Yên chỉ mím môi:

“Cứ để bọn họ theo đi, xem thử có thể câu ra thêm bao nhiêu người nữa.”

Hắc Nha lĩnh mệnh. Chu ma ma ngẩn ra:

“Nương nương đã sớm biết sẽ có người theo dõi? Là ai mà to gan đến vậy?”

Sở Nhược Yên khẽ cười:

“Nhiều người gan lớn như thế lắm, ví như người nhà Mộ Dung, những cựu thần từng ủng hộ họ, và… vị đường ca tốt của ta.”

So với hai kẻ trước, người nàng muốn câu ra hơn, lại chính là kẻ cuối cùng.

Nhà Mộ Dung nay đã lụi bại, khó mà gây nên sóng gió, nhưng kẻ thật sự nguy hiểm là Vân Tử Hào được cao nhân Tây Cương tương trợ!

Chỉ tiếc, đã gần tới kinh thành mà vẫn chưa nghe thấy chút tin tức nào về hắn.

“Nghịch hậu! Nạp mạng đi!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.