Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 441: Ta Nhớ Nàng Lắm

Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:59

Tần vương si ngốc nhìn nàng: “Đều lành cả rồi, thật sự lành cả rồi, nàng không tin thì nhìn đi.”

Hắn vừa nói vừa đưa tay định cởi y phục, Sở Nhược Âm lập tức quay mặt đi.

Nam nhân luống cuống dừng lại, vội vàng giải thích: “Ta không có ý đó, A Âm, ta… ta…” Hắn lắp ba lắp bắp hồi lâu, rốt cuộc cũng như một tiểu tử mới lớn, ngượng ngùng nói một câu: “Ta nhớ nàng lắm…”

Sở Nhược Âm khẽ run người, hai má thoáng ửng hồng.

Chốc lát sau, giọng nói như muỗi kêu: “Thiếp cũng vậy…”

Mộ Dung Cẩn mừng rỡ như điên, đưa tay muốn ôm lấy nàng, nhưng Sở Nhược Âm lại lùi ra sau hai bước.

“A Âm?” Hắn nghi hoặc nhìn nàng, Sở Nhược Âm nói: “Vương gia, nơi này là hoàng cung…”

Lời chưa dứt đã ngầm nhắc nhở thân phận của hắn, nhưng Mộ Dung Cẩn lại hiểu sai, ánh mắt dần trầm xuống: “Ta biết đây là hoàng cung, là tên Yến Tam ép nàng sao?”

Sở Nhược Âm: “?”

Mộ Dung Cẩn sắc mặt càng thêm âm trầm: “Nàng không cần che giấu cho hắn! Tên ích kỷ vô sỉ ấy, ta còn tưởng hắn là một minh quân, không ngờ lại đánh chủ ý lên người nàng…”

Sở Nhược Âm cuối cùng cũng hiểu hắn đang nghĩ gì, vội vã xua tay: “Không phải đâu, vương gia hiểu lầm rồi, hoàng thượng triệu thiếp tiến cung không có ý gì khác!”

Mộ Dung Cẩn khẽ cười khinh miệt: “A Âm, nàng không hiểu nam nhân, càng không hiểu đế vương! Chị gái nàng vừa mới bị sảy thai, hắn liền vội vàng triệu nàng tiến cung, để ta đoán xem, hắn nói với nàng thế nào? Nhất định là bảo nàng ở lại Khôn Ninh cung, hầu hạ tỷ tỷ cho khuây khoả đúng không?”

Sở Nhược Âm nghe đến ngây người, hoàn toàn không biết phải tiếp lời thế nào, Mộ Dung Cẩn lại tưởng mình đoán trúng: “Hừ! Quả là tính toán chu toàn! Đợi nàng ở lại bên hoàng hậu một thời gian, rồi sẽ dần thân quen, đến lúc đó lại mượn cớ hoàng hậu không thể sinh nở mà chiếm lấy nàng, tỷ muội cùng thị một phu, đến cả phụ thân nàng là Sở Hoài Sơn cũng không thể phản đối!”

Sở Nhược Âm trừng to mắt, vừa muốn khóc vừa muốn cười trong đầu vương gia toàn là mấy thứ gì thế này?

Dù nàng có vì đại tỷ mà hy sinh bản thân, nhưng hoàng thượng là người thế nào, sao có thể để mắt đến nàng?

“Vương gia, hoàng thượng thực sự không ép thiếp…”

“Nếu vậy thì theo ta ra cung, chuyện bên phía hoàng thượng cứ để ta giải thích.” Mộ Dung Cẩn nói xong liền đưa tay kéo nàng, lại bị Sở Nhược Âm giằng ra, “Không được đâu vương gia, Nhược Âm tạm thời chưa thể rời cung.”

Mộ Dung Cẩn sững người, sắc mặt dần dần trầm xuống: “Nàng vẫn không chịu tha thứ cho ta sao?”

Sở Nhược Âm vội vàng nói: “Thiếp nào có!”

“Vậy thì theo ta đi! Tâm cơ đế vương, một khi hắn đã ra tay thì đã muộn rồi!” Mộ Dung Cẩn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt nóng rực như thiêu đốt, khiến nàng khó lòng chống đỡ, mấy lần định mở miệng, nhưng nghĩ đến lời dặn của Tạ Tri Châu, cuối cùng lại nuốt trở vào.

Sở Nhược Âm hít sâu một hơi: “Vương gia, ngài đã nghĩ sai rồi, hoàng thượng và hoàng hậu tình cảm sâu đậm, tuyệt đối không dung người thứ ba. Chỉ là hiện giờ tỷ tỷ tâm tình ủ rũ, thiếp muốn ở lại cung bầu bạn với tỷ ấy, đợi một hai tháng nữa tỷ ấy nguôi ngoai, thiếp sẽ rời cung, được chăng?”

Mộ Dung Cẩn nghe mà lòng như trầm xuống đáy.

Một hai tháng sau, tên Yến Tam kia đã sớm được như ý rồi!

Hắn đã nói rõ ràng lợi hại, vậy mà nàng vẫn muốn ở lại…

Không khỏi bật cười chua chát: “Được, được, A Âm, khi xưa là ta mù mắt, vì tiện nhân họ Phùng mà làm tổn thương nàng nhiều lần, nay nàng muốn dùng cách này để trừng phạt ta, ta cũng chẳng còn lời nào để nói…”

Sở Nhược Âm thấy hắn càng nói càng lạc đề, định mở miệng giải thích thì Bích Hà vội vã chạy tới: “Nhị cô nương, người Tây Vực tới rồi!”

Nàng giật mình, kiễng chân hôn nhẹ lên má nam nhân: “Vương gia, chuyện này thiếp sẽ giải thích với ngài sau, đợi A Âm nhé!” Dứt lời liền xách váy chạy đi, để lại Tần vương sờ lên chỗ vừa bị hôn, ánh mắt càng thêm thâm trầm.

Tây Vực, Mai Sơn

Hoàn toàn khác với tưởng tượng, tuy căn nhà trúc nơi này mang đậm phong cách Tây Vực, nhưng đồ đạc bên trong lại chẳng khác gì kinh thành.

Vân Lăng thấy bọn họ nghi hoặc, liền giải thích: “Mẫu thân ta tuy là công chúa Tây Vực, nhưng cũng như tỷ tỷ ngươi, từ nhỏ đã lớn lên ở Đại Thịnh, nên quen lối sống nơi đó hơn. Cũng vì vậy mà lão điên mới sắp xếp mọi thứ ở đây giống như vậy.”

Hai người chợt hiểu ra, liếc mắt nhìn nhau đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Gọi phụ thân là “lão điên”, cái Bách Hiểu Các này thật là… đặc biệt!

Sở Nhược Yên day trán, hỏi: “Vậy khi nào chúng ta có thể gặp mẫu thân?”

Vân Lăng liếc nhìn ra cửa sổ: “Đợi mai sáng, lão điên ra ngoài hái sương sớm thì chúng ta tới. Nhưng ta nói trước, hắn điên thật đấy, ai dám lại gần mẫu thân trước mặt hắn, đều bị một chưởng lấy mạng, chưa từng có ngoại lệ.”

Hai người đồng loạt kinh hãi, Yến Trừng nhướn mày ánh mắt như muốn hỏi, còn ngươi thì sao?

Vân Lăng mắt tối sầm lại, Tần Dịch Như liền hô lên: “Tiểu tử nhà ngươi không lừa các ngươi đâu! Nhiếp chính vương thật sự ra tay không lưu tình! Trước kia tiểu tử này không biết chuyện, lén trèo lên Mai Sơn muốn cầu xin Nhiếp chính vương cứu các ngươi, không may đụng phải chân vương phi, bị một chưởng đánh cho tắt thở! Lão phu còn tưởng nó c.h.ế.t rồi, may mà còn một viên đan dược giữ mạng, mới miễn cưỡng cứu lại được…”

Sở Nhược Yên trợn mắt kinh ngạc, không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy!

Dù có đau lòng đến đâu, cũng không thể ra tay với con mình chứ?

“Lão điên… thật xứng danh!”

Yến Trừng nắm lấy tay nàng, quay sang hỏi Tần Dịch Như: “Nhiếp chính vương là thực sự điên loạn, hay là còn giữ được thần trí, chỉ là quá mức bi thương? Lão thần y có từng bắt mạch chưa?”

Tần Dịch Như nghe vậy vội xua tay: “Lão phu còn muốn sống thêm vài năm, ai dám trêu vào sát thần ấy!”

Nói rồi vuốt râu, “Nhưng theo kinh nghiệm của lão phu, tám chín phần là giả điên. Nếu thật sự điên rồi, mấy hôm nay tiểu tử kia giao thủ với hắn, chắc đã sớm bị một chưởng đánh c.h.ế.t rồi!”

Vân Lăng trừng mắt nhìn ông, rất muốn hỏi: “Ta yếu đến thế sao?”

Ảnh Tử đứng bên lại gật đầu lia lịa, rút ra quyển sổ nhỏ, vẽ một con quái vật ba đầu sáu tay.

Sở Nhược Yên bật cười không nhịn được, Yến Trừng lại trầm sắc mặt: “Thiên hạ này, e là không ai có thể địch nổi Nhiếp chính vương.”

Áp lực đáng sợ ấy, ngay cả phụ thân khi còn sống cũng chưa từng khiến chàng cảm thấy thế này.

Vân Lăng khoanh tay hừ hừ: “Phải đó, lão điên giờ thành lão quái, ai cũng chẳng làm gì được hắn! Thôi không nhắc đến hắn nữa, hiếm hoi mới gặp mặt, nhắc tới hắn làm mất hứng, đi nào, Diểu Diểu, ta đưa muội đi gặp con”

Chưa nói dứt câu đã bị một ánh mắt sắc như đao b.ắ.n tới.

Vân Lăng cứng người, Sở Nhược Yên tò mò hỏi: “Gặp cái gì?”

Vân Lăng thấy ánh nhìn cảnh cáo của đế vương, cười gượng: “Gặp thứ muội cần, để ta bảo người chuẩn bị cho muội.”

Sở Nhược Yên mỉm cười gật đầu, Yến Trừng nói: “A Yên, nàng đi trước đi, ta có chút việc muốn hỏi lão thần y.”

Sở Nhược Yên gật đầu, theo huynh trưởng rời đi, Yến Trừng quay người lại: “Lão gia tử, đứa nhỏ sao rồi?”

Tần Dịch Như sớm đoán được hắn sẽ hỏi điều này, bèn xoay cơ quan, dẫn hắn đi qua đường hầm dài, cuối cùng tới một gian nhà gỗ.

Trong phòng đặt hai vật thể giống rương, nhưng lại trong suốt, có thể nhìn rõ bên trong.

Tần Dịch Như chỉ tay nói: “Đó, Đại Ngưu, Nhị Ngưu, đều ở trong đó cả rồi.”

Yến Trừng gật đầu, vừa đi được hai bước thì khựng lại: “Đại Ngưu, Nhị Ngưu?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.