Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 444: Ta Đều Thích
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:59
Vài ngày kế tiếp, đám người Vân Lăng lại mấy phen lui tới Thánh Giáo, truy tìm tung tích của Dược nhân cổ.
Không biết có phải vì được khen võ nghệ cao cường hay không, mà các chủ Bách Hiểu các sống c.h.ế.t không chịu để Yến Trừng đi theo nữa.
Chỉ nói có hoàng đế đi theo, hành sự trói chân trói tay, cực kỳ bất tiện.
Yến Trừng cũng vui vẻ ở lại bầu bạn với thê tử, dẫn nàng thưởng mai, đùa nước, dạo khắp Mai Sơn một lượt.
“Yến Trừng , sao thiếp cứ thấy chúng ta chẳng giống đi thăm thân, mà giống như đến du sơn ngoạn thủy thì có?” Sở Nhược Yên chống cằm nghiêng đầu nhìn hắn, hoàng đế đang nhón một miếng bánh hoa mai, đưa tới miệng nàng: “A Yên thích không?”
Sở Nhược Yên mỉm cười: “Thiếp mà nói thích, chỉ sợ bệ hạ sẽ bỏ cả giang sơn ở lại đây với thiếp mãi mãi mất, lời này nào dám tùy tiện nói ra?”
Yến Trừng khựng lại, sắc mặt dần trầm xuống: “A Yên, ta biết nàng không thích bị giam cầm một chốn, là ta làm khổ nàng rồi…”
Lời còn chưa dứt đã bị một ngón tay ngọc ngà đặt lên môi, chỉ thấy nàng cười tươi tắn: “Yến Trừng , ta và chàng đều ở địa vị cao quý, đã hưởng hết vinh hoa mà người khác không có, giờ còn nói từ bỏ quyền thế cầu tự do, chẳng phải quá giả dối rồi sao?”
Vừa nói, vừa khẽ tựa vào n.g.ự.c hắn: “Kinh thành cũng được, Mai Sơn cũng thế, chỉ cần chàng ở đó, nơi nào thiếp cũng đều thích cả.”
Tim vị hoàng đế như có dòng nước ấm tràn lên, trướng nở tới mức tưởng chừng muốn xé toang lồng ngực.
Hắn ôm chặt lấy vòng eo nàng, một tay nâng cằm nàng lên, toan cúi đầu hôn
Bỗng một tràng bước chân dồn dập vang lên, Vân Lăng dẫn người trở về, hai người vội vã tách ra.
“Nhị ca? Sao sắc mặt huynh tệ thế, xảy ra chuyện gì rồi?”
Vừa dứt lời, Vân Lăng liền há miệng phun ra một ngụm máu, chiếc bóng bên cạnh áy náy viết vài chữ lên sổ tay.
Gặp địch, các chủ vì cứu bọn ta mà trọng thương.
Sở Nhược Yên hoảng hốt, vội đỡ hắn ngồi xuống ghế, Yến Trừng cũng lập tức sai người đi mời lão thần y tới.
Tần Dịch Như bắt mạch xong, bỗng hỏi: “Tiểu tử Lang, ngươi muốn c.h.ế.t hôm nay, hay là đợi tới ngày mai?”
Lời ấy khiến Sở Nhược Yên rùng mình, chỉ thấy Vân Lăng ngẩng đầu nhướn mày: “Ta muốn c.h.ế.t ngay bây giờ.”
Tần Dịch Như hừ lạnh một tiếng, lập tức đ.â.m một cây ngân châm to bằng ngón tay cái vào khí hải huyệt của hắn, đau đến nỗi Vân Lăng nhíu cả mày mũi lại, chỉ mấy hơi sau sắc mặt đã dần khá lên.
Lão thần y cười lạnh: “Tiểu tử ngươi từ lúc về tới giờ đã đấu đá với cha ngươi suốt, thôi thì ta cũng chịu, nhưng nhìn lại ngươi xem, thương thế còn chưa khỏi hẳn đã dám xông vào nổ Thánh Giáo, hủy tổng đàn, giờ lại dám đối đầu với cổ thuật của Vu giáo, ngươi sợ ta không bị ngươi chọc cho tức c.h.ế.t à?!”
“Cổ thuật?” Yến Trừng ánh mắt lóe lên, “Ngươi đã chạm mặt Vu Hàm rồi?”
Vân Lăng “ừ” một tiếng, nhíu mày day trán: “Không ngờ hắn quay về nhanh như vậy, lẽ ra quãng đường mất hơn nửa tháng, mà hắn chỉ mất mười mấy ngày. Cũng may ngựa mỏi người mệt, nếu không chưa chắc thoát được.”
Sở Nhược Yên ngạc nhiên: “Đại tế ti lợi hại đến thế sao?”
Vân Lăng ho vài tiếng, Tần Dịch Như nói: “Không hẳn là lợi hại, mà là các ngươi chưa từng thấy cổ thuật Tây Cương, nên không biết cách đối phó. Có loại phải g.i.ế.c c.h.ế.t cổ trùng, có loại lại phải g.i.ế.c luyện cổ sư, thậm chí có loại muốn giải thì phải nuốt luôn mẫu thể…”
Sở Nhược Yên vừa nghĩ đến mấy con trùng đen ngòm ấy là thấy buồn nôn, Yến Trừng trầm ngâm: “Vậy thì, phải có người từng trải đối phó mới mong hiệu quả gấp đôi.”
Vân Lăng gật đầu: “Ừ, chỉ tiếc người thân cận bên mẫu thân đều đã c.h.ế.t sạch, chỉ còn mỗi bà v.ú họ La. Ta cũng chỉ biết sơ qua, e là vẫn phải nhờ lão điên kia ra tay.”
“Thái phó?” Sở Nhược Yên khẽ mím môi, “Chỉ e không ổn, giờ ông ấy chỉ lo chăm mẫu thân, chẳng màng đến chuyện ngoài.”
Trong mắt Vân Lăng ánh lên tia sáng âm trầm: “Nếu dùng mẫu thân làm mồi thì sao?”
Sở Nhược Yên sững lại, Yến Trừng quát lớn: “Vân Lăng, ngươi đừng điên! Chọc giận Thái phó thật sự, thiên hạ này không ai cản nổi ông ấy!”
Vân Lăng lại khẽ cười: “Ta chính là muốn nhìn ông ấy phát điên, tốt nhất là đồng quy vu tận với Vu Hàm, vậy thì hoàn mỹ!”
Khóe môi tuy nhếch cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, ai nấy đều lạnh gáy các chủ Bách Hiểu Các này không hề nói chơi.
Hắn thật lòng muốn đưa phụ thân mình vào chỗ chết, và nhất định sẽ làm thật.
Sở Nhược Yên khẽ chau mày, đột nhiên nói: “Nhị ca, huynh chỉ muốn cha ra tay đối phó Vu Hàm thôi, phải không?”
Vân Lăng nhướn mày, nàng tiếp: “Vậy thì dễ, để muội, muội sẽ đi thuyết phục ông ấy.”
“A Yên!” Yến Trừng giữ lấy tay nàng, lắc đầu phản đối.
Sở Nhược Yên lại nói: “Yên tâm, chỉ với gương mặt giống mẫu thân này, cha sẽ không ra tay với ta. Hơn nữa…”
Nàng liếc nhìn huynh trưởng, khẽ nói với Yến Trừng : “Thù hận giữa nhị ca và phụ thân ngày càng sâu, cũng không phải chuyện hay, cần có cách hóa giải. Đây là cơ hội tốt.”
Yến Trừng vẫn còn do dự, Vân Lăng chợt nói: “Được, chỉ cần muội thuyết phục được lão điên ra tay, ta có thể một bút xóa bỏ!”
Lời đến nước này, hoàng đế cũng không nói gì thêm: “Ta đi cùng nàng, đứng ngoài trông chừng.”
Hôm sau, dược lư.
Khi Sở Nhược Yên bước vào, người kia đang búi tóc cho mẫu thân.
Nghe tiếng động lập tức xuất chưởng, nhưng vừa thấy mặt nàng thì đột ngột thu tay: “Ai cho ngươi vào, ra ngoài!”
Nói xong lại định vận lực đẩy nàng ra, Sở Nhược Yên vội kêu: “Khoan đã, phụ thân, con đến thăm mẫu thân! Lão thần y nói, lúc tỉnh mẫu thân nhớ con nhất, biết đâu nhìn thấy con sẽ tỉnh lại!”
Lời này quả nhiên đánh trúng tâm tư hắn.
Sở Nhược Yên chỉ cảm thấy lực đạo đang đẩy mình ra bỗng đổi hướng, kéo ngược nàng vào trong.
Chờ đứng vững thì đã ở trước mặt vương phi, bên tai là giọng phụ thân lạnh lẽo: “Gọi người đi.”
Sở Nhược Yên siết chặt tay, lấy lại bình tĩnh: “Nương… là Diểu Diểu đây, con đến thăm người rồi…”
Ánh mắt Thái phó dán chặt lên người vương phi.
Một tức… hai tức… qua cả một tuần trà, vẫn không có động tĩnh.
Trên mặt ông thoáng hiện vẻ đau đớn, vung tay toan hất nàng đi, nhưng đúng lúc ấy, ngón tay cứng đờ của vương phi bỗng khẽ động.
“Thanh Nhi?!”
Người đàn ông cuồng hỷ, gạt phăng nữ nhi ra quỳ trước vương phi: “Thanh Nhi, nàng nghe thấy tiếng nữ nhi mới có phản ứng phải không? Phải không?!”
Vương phi vẫn ngơ ngác vô thần.
Sở Nhược Yên chỉ thấy cổ tay đau nhói, lại bị ông lôi đến trước mặt mẫu thân: “Gọi tiếp! Gọi đến khi nàng hoàn toàn tỉnh lại!”
Sở Nhược Yên đành gọi thêm vài tiếng, nhưng mẫu thân lại chẳng hề phản ứng nữa.
Sắc mặt Thái phó từ vui mừng chuyển sang bi thương, rồi cuối cùng là lạnh lẽo, chỉ nhìn thôi cũng khiến người run sợ.
Đột nhiên, ánh mắt ông lạnh lẽo như băng đ.â.m thẳng về phía nàng: “Ai cho ngươi tới đây, nói!”
Sở Nhược Yên chỉ cảm thấy tim thắt lại, bị ánh nhìn ấy ép đến mức không dám đối Yến , vội cụp mắt tránh đi: “Không ai sai con cả. Phụ thân, Diểu Diểu chỉ muốn hỏi, người đã canh giữ bên mẫu thân bao nhiêu năm nay, có từng nghĩ… vì sao người vẫn không chịu tỉnh lại không?”
Lời này như đ.â.m trúng tử huyệt, người đàn ông đột ngột giơ tay bóp lấy cổ nàng: “Ngươi… nói… cái… gì?”