Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 34: Hoang Đường

Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:33

Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种 

Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc

Trước là cùng nàng ngồi chung xe kéo, chẳng thèm bận tâm đến bệnh tình, bây giờ lại để cho cung nhân gọi là chủ tử, tâm ý kia đúng là chẳng buồn giấu nữa.

Thật sợ có ngày hắn nổi hứng, bất chấp phát bệnh, cũng phải kéo nàng lên giường!

Hoàng cung này, nguy hiểm quá rồi…

Phải tìm cách nhanh chóng rời khỏi thôi!

“Tỷ mau đi đi, đừng để Hoàng thượng phải đợi.”

Tang Nhược Thủy nén xuống chút ghen tị trong lòng, thúc giục nàng.

Tang Yên thở dài một hơi, chậm chạp xuống giường, rửa mặt qua loa, thay y phục rồi đi.

Thu Chi còn định giúp nàng trang điểm, nhưng nàng ngăn lại, để mặt mộc đi gặp Hoàng đế luôn.

Hoàng đế đang khắc ngọc.

Chính xác hơn là đang mài giũa trâm ngọc

Thấy nàng tới, phản ứng đầu tiên của hắn là giấu đi.

Tang Yên chưa kịp nhìn rõ, cũng chẳng quan tâm, chỉ cúi người hành lễ: “Tham kiến Hoàng thượng.”

Hạ Doanh chắp tay sau lưng, đưa cây trâm ngọc cho Bùi Mộ Dương, rồi mới khoát tay nói: “Không cần đa lễ, ngồi đi.”

Hắn đứng dậy, đến bên bàn ăn ngồi xuống, giọng dịu dàng: “Hôm nay trẫm không thượng triều, nên muốn cùng nàng dùng bữa sáng.”

Tang Yên lạnh nhạt, qua loa lấy lệ: “Thần nữ sợ hãi.”

Hạ Doanh nhìn ra nàng có tâm sự, cau mày hỏi: “Thế nào? Ai chọc nàng không vui rồi?”

Tang Yên thẳng thắn đáp: “Là Hoàng thượng.”

Hạ Doanh bật cười: “Trẫm chọc nàng không vui chỗ nào?”

“Hoàng thượng khiến thần nữ rất áp lực.”

Tình yêu của hắn nóng rực như lửa, khiến nàng nghẹt thở. 

Hạ Doanh không hiểu nỗi khổ trong lòng nàng, chỉ cười bảo: “Trẫm thì lại cho rằng, có áp lực mới là chuyện tốt. Muốn đội vương miện, ắt phải gánh lấy sức nặng của nó.”

“Nhưng thần nữ không muốn.”

Một câu không muốn, vừa là từ chối, vừa là chống lại.

Nhưng lần này, Hạ Doanh lại chẳng tức giận như mọi khi, chỉ chậm rãi nói, giọng nặng nề: “Trẫm lúc đầu cũng không muốn làm hoàng đế. Đáng tiếc, tiên đế mất sớm, khi ấy trẫm mới mười tuổi, không thể không gánh lấy giang sơn Đại Hạ.”

Nhắc tới tiên đế, ý cười trong mắt hắn dần tan đi, chỉ còn lại vẻ thương cảm: “Lúc lâm chung, tiên đế đã thần trí không tỉnh, khi thì khóc nói mình không muốn làm Hoàng đế, khi lại tự mắng bản thân không xứng làm vua. Thực ra, trẫm hiểu, khi ấy thực quyền nằm trong tay Nhiếp chính vương Bùi Trinh, làm Hoàng đế chẳng dễ dàng gì, ngài ấy đã cố hết sức rồi.”

Tang Yên nghe chuyện bí mật hoàng gia, lòng thoáng nặng nề, nhưng lại mơ hồ có cảm giác cẩu Hoàng đế đang diễn khổ nhục kế thì phải?

“. . . Hoàng thượng làm rất tốt rồi.”

Nàng nghĩ một hồi, vẫn thuận miệng khen một câu.

Ngay sau đó, liền nghe Hạ Doanh nói: “Nàng cũng có thể làm rất tốt.”

Quả nhiên! Bẫy ở đây chứ đâu!

Tang Yên nghẹn lời: “Thần nữ không phải Hoàng thượng.”

“Không sao, nàng có trẫm.”

Cẩu Hoàng đế lại tự luyến!

Tang Yên chẳng biết nói gì, chỉ đành đem bi phẫn hóa thành khẩu vị.

Bữa sáng trôi qua trong im lặng.

Hạ Doanh ăn được nửa chừng, chợt nói: “Câu hỏi hôm trước của nàng, đáp án là gì?”

Hắn cảm thấy lời giải thích của Phùng Nhất Thừa vẫn chưa phải là tốt nhất, nhưng hắn cũng không thể đưa ra lời giải thích nào tốt hơn.

Tang Yên thấy dáng vẻ khó khăn ấy, tâm trạng tốt hơn đôi chút, mỉa mai: “Thần nữ hỏi Hoàng thượng, sao giờ lại thành Hoàng thượng hỏi thần nữ rồi?”

Hạ Doanh mỉm cười: “Trẫm đâu phải thánh nhân, chẳng lẽ không thể khiêm tốn cầu được thỉnh giáo à?”

Tang Yên cười nhạt: “Hoàng thượng vẫn luôn nói mình là thiên tử, là chủ của thiên hạ. Thần nữ còn tưởng rằng Hoàng không gì là không thể.”

Hạ Doanh cố tình trêu cho nàng vui, cười nói: “Xin lỗi nhé, trẫm không thể cái gì cũng biết, để nàng phải thất vọng rồi.”

Tang Yên: “. . .”

Cuối cùng nàng vẫn mềm lòng: “Chỉ là một trò chơi chữ thôi, Hoàng thượng xin đừng nghĩ nhiều.”

Hạ Doanh gật đầu, thở dài: Quả nhiên là cố tình làm khó trẫm.”

Tang Yên: “. . .”

Đồ ch.ó!

Còn mềm lòng với hắn thêm lần nào nữa, nàng chính là ch.ó!

Dùng bữa xong, nàng định cáo lui.

Hạ Doanh không cho, bảo nàng ở lại hầu mực.

Tang Yên từng làm việc này, nên rất thuần thục, yên lặng mài mực cho hắn.

Hạ Doanh phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng lại hỏi: “Ngươi xem, người này nên xử thế nào?”

Tang Yên nhận lấy tấu chương, đọc kỹ: hóa ra là Ngự sử đại phu [1] Phùng Ký vạch tôi Khánh Châu vương là Đỗ Thông sống xa hoa dâm dật, không chỉ mở rộng vương phủ, còn thu nạp đủ loại mỹ nhân, khiến cho dân chúng ở nơi đấy khổ sở oán thán.

[1] Ngự sử đại phu 御史大夫: chức quan đứng đầu Ngự sử đài - cơ quan giám sát và kiểm soát toàn bộ quan lại trong triều và các địa phương thời phong kiến Trung Hoa. Hiểu nôm na, đây là quan tổng thanh tra tối cao, có quyền giám sát, đàn hặc (tố cáo), kiểm tra và buộc tội các quan khác, kể cả đại thần trong triều.

“Thần nữ cả gan hỏi, Khánh Châu vương có công lao gì?”

“Nhờ phúc tổ tiên, chẳng có công trạng.”

“Nếu kiểm chứng đúng như vậy, thì đương nhiên nên công bằng mà xử, sao phải do dự?”

Tang Yên thấy vụ này chẳng có gì khó cả.

Chẳng lẽ cẩu Hoàng đế này lười đến mức chẳng muốn động não?

Hạ Doanh dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nhìn nàng, dịu dàng cười một tiếng: “Không có gì. Trẫm chỉ muốn lấy cớ nói chuyện với nàng lâu thêm chút.”

Tang Yên: “. . .”

Lại giở trò tán tỉnh!

Tim không tự chủ được đập nhanh hơn, mặt còn hơi nóng.

Nàng vội quay đi, thúc giục: “Hoàng thượng vẫn nên mau xử lý chính vụ thì hơn.”

Trên án tấu chương đã chất thành núi nhỏ rồi.

Không hiểu thì thôi, chứ hiểu rồi mới biết làm vua khổ thế nào, Đại Hạ lãnh thổ rộng lớn, có tổng cộng mười tám châu, chín mươi sáu thành, cộng lại phải hai trăm triệu dân.

Dân số còn đông hơn cả thời Thịnh Đường trong lịch sử.

Thống trị nhiều người như vậy, toàn bộ mọi việc đều đổ lên đầu Hoàng đế, sự khổ cực có thể tưởng tượng được.

Không trách cẩu Hoàng đế muốn trộm lười biếng một chút!

Hạ Doanh quả thật muốn lười, vừa viết lời phê vừa nói: “Cứ thấy tên Khánh Châu vương là trẫm lại nhớ đến tiên đế. Khi còn sống, tiên đế rất thân với hắn. Tiên đế bạn bè chẳng nhiều, ngoài quan Khâm Thiên giám Vạn Chương, cũng chỉ có ông ta thôi.”

Câu ấy, nghe ra có chút thiên vị.

Tang Yên nghe thế, lòng chính trực nổi dậy, không nhịn được nói: “Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân. Cho dù hắn là cố hữu của tiên đế, Hoàng thượng cũng không nên dễ dãi dung tha. Nếu không, kẻ dưới sẽ học theo, họa lớn không chừng.”

“Được, nghe nàng.”

Hạ Doanh đáp ứng rất sảng khoái, cuối cùng còn chọc ghẹo một câu: “Nàng lo nước lo dân thế này, nếu là thân nam tử, ắt sẽ là nhân tài, là trụ cột quốc gia.”

Tang Yên nghe mà cũng thấy tiếc: "Ai nói không phải chứ?"

Nếu như nàng xuyên vào một người nam nhân, ắt sẽ như Phùng Nhất Thừa, tiến có thể kiến công lập nghiệp, lui thì đi tiêu d.a.o hưởng ngoạn thiên hạ, tiêu sái biết bao.

“Cũng may là không phải.”

Giọng Hạ Doanh mang theo chút nhẹ nhõm.

Tang Yên nghe mà chỉ muốn đập hắn.

Lại nghe hắn thong thả nói tiếp: “Thật ra, những năm qua, trẫm cũng nghe nhiều chuyện hoang đường về Đỗ Thông. Nghe nói, mỗi độ xuân về, ông ta lại cử hành yến tiệc ngay trong vương phủ, bắt các cơ thiếp cài hoa tươi lên tóc đứng khắp hoa viên. Còn ông ta thì sai thuộc hạ bắt một con bướm, sau đó tự tay thả nó đi. Con bướm đáp lên ai, đêm đó người ấy sẽ hầu hạ ông ta. Hừ, theo bướm mà hành ái. Trẫm đường đường là hoàng đế, xem ra còn chẳng biết chơi bằng hắn.”

Tang Yên: “. . .”

Nàng nghe mà cảm giác. . . sao lại có chút ghen tị trong giọng hắn thế nhỉ?

Hừ!

Bao năm qua, cẩu Hoàng đế bởi vì bệnh lạ mà không thể gần nữ sắc, chắc cũng nghẹn lắm rồi.

Nghĩ vậy, nàng lạnh giọng nói: “Hoàng thượng cũng nói mình là một nước chi quân, sao toàn để ý mấy chuyện chẳng ra thể thống gì thế?”

Hạ Doanh: ". . ."

Cũng không đến nỗi phải nghiêm khắc như vậy đâu.

Hắn ho khan hai tiếng, rồi hạ giọng nói: “Trẫm trước kia cũng nghĩ giống nàng. Nhưng nay trong lòng đã có nàng rồi. Nam nữ ái tình thôi mà, đừng học theo mấy lão nho cổ hủ kia, vừa khô khan vừa vô vị.”

Tang Yên nghe vậy, ngoài mặt không nói gì, trong lòng thì lạnh lùng cười khẩy: Hừ! Đúng là tiêu chuẩn kép! Khánh Châu vương Đỗ Thông thả bướm chọn người sủng ái thì bị cho là hoang dâm, còn hắn mà thả bướm thì lại thành phong lưu tao nhã.

“Hoàng thượng vẫn nên thu lại tâm tư này thì hơn, tập trung phê duyệt tấu chương đi.”

Nàng cảm thấy mình chẳng khác nào một vị lão sư đang ngồi cạnh học trò không chịu học bài, phải răn dạy từng câu.

Mệt thật sự.

“Nàng xem thêm cái này nữa đi. . .”

Cẩu hoàng đế lại đưa thêm một tấu chương.

Đấy, sai rồi, nàng không chỉ là thầy, mà còn kiêm luôn cố vấn chính trị!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.