Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 56: Nhược Điểm
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:37
Chương 56: Nhược điểm
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Tang Yên: ". . ."
Được thôi.
Hoàng đế mỗi ngày một câu thả thính.
Nàng đã tê dại rồi: "Hoàng thượng vẫn nên chăm chỉ chép kinh đi."
Mong rằng cửa Phật tứ đại giai không [1] có thể chữa chứng si tình của hắn.
[1] Tứ đại giai không: là giáo lý nhà Phật chỉ bốn yếu tố cấu thành vạn vật và con người là Địa, Thủy, Hỏa, Phong (Đất, Nước, Lửa, Gió) và bản chất của chúng là "giai không", tức là không vĩnh hằng, luôn biến đổi, không có tự ngã cố định, thế gian tất cả đều là hư vô.
Tang Yên cáo lui, rời khỏi.
Nàng đến lãnh cung.
Nàng lo cho sức khỏe của Tuyên quý phi, muốn đến xem một chút.
Không ai ngăn cản.
Có điều thị vệ đi theo rất nhiều.
Tang Yên mặc kệ, đi vào rồi thì để Thu Chi và Tiểu Quý Tử ở gần hầu hạ, còn những thị vệ khác thì dừng ngoài cửa.
"Tang chủ tử đến rồi."
Vân Tiếu thấy nàng, mỉm cười hành lễ, rồi báo tình hình của Tuyên quý phi: "Nương nương vừa mới uống thuốc, còn đang ngủ. Có cần gọi nương nương dậy không ạ?"
Tang Yên xua tay, hạ giọng: "Không cần. Ta ngồi đợi cũng được."
Nhưng Tuyên quý phi ngủ không sâu giấc, vừa nghe động tỉnh đã dậy: "Vân Tiếu, ai đến? Là Tang đại tiểu thư sao?"
Vân Sảo đến gần đáp: "Đúng vậy, nương nương. Tang chủ tử đến thăm người."
Tang Yên đúng lúc này bước vào tẩm phòng.
Tuyên quý phi được Vân Tiếu đỡ dậy, dung nhan tiều tụy nhưng nở nụ cười: "Ngươi đến rồi."
Lời này nghe có cảm giác như đã quen từ lâu.
Là vì trông nàng giống ai đấy sao?
Tang Yên vốn muốn thân cận với nàng ấy, mỉm cười đáp: "Ừ. Hôm nay ngươi thế nào rồi?"
Tuyên quý phi nói: "Khá hơn nhiều rồi. Chỉ là không có sức làm gì . . . khụ khụ khụ . . ."
Thấy nàng ấy vẫn ho nhiều, Tang Yên liền bảo Vân Tiếu: "Ngươi bảo Ngự thiện phòng nấu cho nương nương ít lê chưng đường phèn. Dưỡng phổi nhuận họng."
Vân Tiếu lập tức đáp ứng: "Tạ ơn Tang chủ tử. Nô tì đi ngay."
Nàng ta như cơn gió thoáng qua.
Tang Yên ngồi xuống một chỗ, cũng chẳng nói gì.
Một là vì không biết nói gì, hai là làm cá mặn lâu rồi, thành ra hơi sợ giao tiếp.
Tuyên quý phi lại rất biết khơi chuyện, mỉm cười mở lời: "Ngươi không giống với những người khác."
Tang Yên không hiểu ý, bèn hỏi: "Ngươi nói vậy là có ý gì.?”
Tuyên quý phi mỉm cười giải thích: “Ngươi được Hoàng thượng sủng ái, nhưng lại không kiêu căng, không phóng túng, vẫn giữ được bản tâm. Trong hoàng cung, điều này rất hiếm thấy. Ta nghĩ đó cũng là lý do Hoàng thượng chỉ sủng một mình ngươi.”
Tang Yên: “. . .”
Là vậy sao?
Thực ra nàng hoàn toàn không biết vì sao Hoàng đế lại thích mình.
Nàng cảm thấy bản thân đa sầu đa cảm, quá mức nhạy cảm, tính tình yếu đuối, lại thiếu cảm giác an toàn. Ngoài gương mặt của nguyên chủ, nàng chẳng có gì đáng để thích cả.
Những điều này, dường như cuối cùng cũng có thể nói với ai đó.
“Từ trước đến nay, ta vẫn luôn tự mình biết mình.”
Ở thế giới trước, nàng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Ngoại hình bình thường, tài năng bình thường, không được ai yêu cũng không yêu ai. Mỗi ngày lo kiếm sống đã đủ mệt, chẳng còn sức nghĩ gì khác.
Vậy nên, đột ngột đến thế giới này, lại nhận được tình yêu của Hoàng đế, nàng thật sự thấy hoảng sợ.
Giống như cái bánh bất ngờ rơi từ trên trời xuống, phản ứng đầu tiên của nàng không phải đưa tay hứng, mà là vội vàng né sang một bên.
Dù sao, nàng không có tự tin đón lấy cái bánh đó, lại càng không có tự tin giữ được nó.
“Ngươi nói đúng, người quý ở chỗ tự biết mình. Năm đó nếu ta hiểu rõ đạo lý này, cũng không đến mức rơi vào kết cục như hôm nay.”
Tuyên quý phi tự giễu cười một tiếng, rồi lại nói: “Nhưng nếu thật sự được Hoàng thượng sủng ái, ta sẽ không để tâm những thứ đó. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, tất nhiên phải sống sao cho vui vẻ.”
Tang Yên không bình luận.
Làm xã súc lâu năm rồi, nàng thật sự không thể phóng túng mà hưởng lạc như vậy.
Tuyên quý phi nói tiếp: “Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta không có gì để báo đáp, chỉ có thể nói cho ngươi một điều mà ta ngộ ra trong mấy năm ở lãnh cung.”
Tang Yên phối hợp hỏi: “Điều gì?”
Tuyên quý phi ho nhẹ vài tiếng rồi cười:
“Cũng chẳng phải đạo lý gì, chỉ là cảm nhận của riêng ta. Ta cảm thấy danh lợi như mây bay, tự do mới là quý nhất. Tất nhiên, tự do ta nói. . . khụ khụ khụ. . . không phải là tự do thân thể, mà là tự do của tâm.”
Tang Yên nghe, nghĩ ngợi, chợt nhận ra: bao lâu nay, nàng chỉ theo đuổi tự do thân thể, nhưng lại quên mất tự do của trái tim.
“Tâm tự do, trời đất liền rộng.”
“Nhiều khi, nếu ngươi không tự tìm phiền não, người khác cũng không thể khiến ngươi phiền não.”
“Mọi thứ đều là sự tu luyện của tâm.”
Tuyên quý phi tiếp tục nói về những điều nàng đã ngộ ra.
Sống bao năm trong lãnh cung mà vẫn giữ được sự tỉnh táo sáng suốt như vậy, có thể thấy tâm nàng ấy đã mạnh mẽ đến nhường nào.
Tang Yên thích những nữ tử có nội tâm cường đại như thế.
Và kết giao với một người như vậy, luôn có lợi.
“Ngươi nói đúng.”
Nàng thành khẩn tiếp nhận lời khuyên: “Tâm ta chẳng tự do chút nào. Còn hay tự tìm phiền não. Luôn nghĩ quá nhiều, không muốn ai vì ta mà chịu khổ.”
Tuyên quý phi gật đầu đồng tình:
“Bản thân thiện lương vốn chẳng sai, nhưng quá thiện lương thì lại thành ngốc. Năng lực của mỗi người đều có giới hạn. Đừng ôm hết mọi chuyện vào mình. Làm hết sức mình là đủ rồi, còn lại tùy duyên, không oán không hối.”
Tang Yên suy nghĩ từng câu, thỉnh thoảng gật đầu.
Hai người trò chuyện suốt một buổi sáng.
Khi rời đi, Tang Yên nhìn quanh một lượt. Nơi này tối tăm, chật hẹp, vật dụng thì tiêu điều tàn tạ. Nàng lại tự ôm thêm một chuyện vào người . . . Lãnh cung đúng là không thích hợp để dưỡng bệnh.
Vậy nên nàng đi đến tẩm điện Thanh Ninh tìm Hoàng đế.
---
Bên trong chủ điện của Thanh Ninh điện
Hạ Doanh vẫn đang sao chép kinh Phật.
Chép suốt cả buổi sáng.
Không chỉ cổ tay đau, cả gáy cũng cứng ngắc.
Hắn liền để Bùi Mộ Dương bóp vai cho một lát.
“Hoàng thượng hà tất phải tự mình làm việc này?”
Bùi Mộ Dương lộ ra vẻ rất đau lòng. Vừa bóp vai đ.ấ.m lưng, vừa khuyên: “Nhớ năm ấy, Thái Tổ hoàng đế sau khi đăng cơ đến Long Thiền tự lễ Phật. Phương trượng muốn Thái Tổ quỳ. Thái Tổ oai phong thế nào? Người nói mình là Phật hiện tại, sao có thể để Phật hiện tại quỳ trước Phật quá kwhs?”
Hạ Doanh cũng biết điển cố này của tổ tiên.
Nếu năm đó hắn đến Long Thiền tự, chưa biết chừng cũng có ý định làm theo tổ tiên.
Chỉ là . . .
“Trẫm tuy là Phật hiện tại, đáng tiếc, hiện tại Phật có nhược điểm . . . nên đành phải quỳ một chút.”
“Hoàng thượng đa tình, quả thật chẳng kém gì Thái Tổ.”
Bùi Mộ Dương còn muốn nói, Hoàng tộc Hạ thị, đời nào cũng sinh ra kẻ tình si!
Hạ Doanh rút tay về, chống trán, trong mắt thoáng hiện lên chút mê mang: “Bùi Mộ Dương, ngươi nói xem, người ta đa tình tốt hơn, hay vô tình tốt hơn?”
Bùi Mộ Dương không dám nói.
Người đó, hiển nhiên là chỉ Hoàng thượng rồi.
Hạ Doanh dường như cũng không cần hắn trả lời, tự mình nói tiếp: “Trẫm cảm thấy mình bây giờ chẳng giống trẫm nữa. Có lẽ làm thiên tử thái bình thịnh thế quá lâu, khó tránh dính phải vài chuyện nhi nữ tình trường.”
Ngọn lửa muốn chinh chiến thiên hạ trong lòng hắn vẫn còn đó.
Trước nay, chỉ trên chiến trường hắn mới có cảm giác mình vẫn đang sống.
Nhưng thích Tang Yên, dường như cũng khiến hắn có cảm giác tương tự.
Tiết chế bạo lực, cẩn trọng mà chiếm hữu.
Nàng là tòa thành đẹp nhất của hắn, một khi đoạt được, chính là vinh quang cả đời.
“Hoàng thượng, Tang chủ tử đến rồi!”
Một tiểu thái giám vội vã chạy vào báo.
Hạ Doanh cảm thấy đúng là nghĩ gì đến đó, tâm trạng lập tức tốt lên, mỉm cười nhìn ra ngoài điện.
Tang Yên bước nhanh vào.
Nàng mặc cung trang màu phù dung, đai lưng treo tua rua mềm mại. Vạt váy chạm đất, theo bước chân mà lay động như gợn sóng.
“Cẩn thận. Đừng ngã.”
Hắn đúng là lo cho nàng không biết mệt.
"Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì, sao lại đi gấp như vậy?”
Hắn vừa hỏi vừa đứng dậy bước đến nghênh đón.
Tang Yên thở nhẹ một hơi rồi lắc đầu: “Không có chuyện gì lớn. Chỉ là chuyện của Tuyên quý phi. Hoàng thượng, hãy cho nàng ấy ra khỏi lãnh cung đi.”
Nàng chỉ nghĩ lãnh cung quá tiêu điều, không thích hợp dưỡng bệnh. Tuyên quý phi lại là người tốt, xứng đáng có nơi ở tử tế hơn.
Nhưng Hạ Doanh hiểu sai ngay tức khắc.
Sắc mặt đổi hẳn: “Nàng lại muốn đẩy nữ nhân khác vào bên trẫm ư?”
