Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 83: Nữ Đạo Sĩ
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:41
Chương 83: Nữ đạo sĩ
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
“Câm miệng! Đúng là to gan! Trước mặt trẫm mà cũng dám ăn nói bừa bãi!”
Hạ Doanh cảm thấy uy nghiêm của Hoàng đế bị xúc phạm, lạnh giọng hạ lệnh nghiêm trị: “Kẻ này mưu đồ giá họa cho mệnh quan triều đình, dụng tâm hiểm độc, chấp mê bất ngộ. Người đâu, kéo xuống, lăng trì xử tử!”
Thị vệ nghe lệnh lập tức hành động, kéo Lưu Đường đi.
Lưu Đường ngửa mặt gào khóc: “Hoàng thượng, nô tài nói đều là sự thật. Thật sự là Tang đại nhân bảo nô tài g.i.ế.c Vạn Chương. Hoàng thượng minh xét a. Hoàng thượng!”
Tiếng kêu gào t.h.ả.m thiết kéo dài không dứt.
Cũng khiến các đại thần đang quỳ ngoài Ngự thư phòng nghe rõ mồn một.
“Xin hoàng thượng hạ lệnh nghiêm trị hung thủ! Tru diệt yêu nữ!”
“Hoàng thượng vạn lần không thể chấp mê bất ngộ a!”
“Hoàng thượng, Vạn Chương là tri kỷ của tiên đế, từng lập công trong việc thanh trừ Bùi đảng, nay c.h.ế.t oan trong tay tiểu nhân, thật sự đáng thương! Người nhất định phải làm chủ cho hắn a!”
“Thần Khương Trọng Ngọc dẫn ba ngàn học sinh Quốc T.ử Giám, quỳ xin hoàng thượng loại trừ gian thần! Tru diệt yêu nữ!”
. . .
Thanh thế của bọn họ càng lúc càng lớn.
Hạ Doanh đứng bên trong nghe, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, trong mắt sát ý cuộn trào.
Ha . . . đây chính là chuyện mà Tang Yên vẫn một mực lo sợ sao?
Thật là. . . thú vị đấy.
Thiên điện Thanh Ninh điện
Tang Yên cũng đã hay tin tiền triều rung chuyển, bản thân nàng trở thành cái đích cho muôn vàn mũi tên công kích.
Nàng vốn luôn sợ những chuyện như thế này, nhưng khi nó thật sự ập đến, trong lòng ngược lại cảm thấy yên tĩnh lạ thường.
Thu Chi thì không được như vậy.
Nàng ấy đi vòng quanh Tang Yên hết lượt này đến lượt khác, tay chân run rẩy, giọng cũng run rẩy theo: “Làm . . . làm sao bây giờ? Tiểu thư, Hoàng thượng . . . Hoàng thượng có thỏa hiệp với bọn họ, g.i.ế.c chúng ta để dẹp yên . . . yên lòng dân không?”
Tang Yên tin Hạ Doanh sẽ không làm vậy.
Kỳ lạ là, sự tin tưởng ấy lại hoàn toàn không có căn nguyên.
“Được rồi, ngươi đừng đi lòng vòng nữa. Đi tới đi lui làm ta chóng mặt.”
Nàng ngăn cản hành động của Thu Chi.
Thu Chi không còn quay quanh nàng nữa, mà muốn ra ngoài dò hỏi tin tức.
Nhưng bên ngoài có hai tầng thị vệ canh giữ.
Muốn ra cũng không ra được.
“Chủ t.ử nhà ta đói rồi, muốn đến Ngự thiện phòng xin một bát chè hạt sen.”
Nàng cố ý tìm một cái cớ.
Tên đầu lĩnh thị vệ nói: “Ngươi cứ về trước đi, chúng ta sẽ phái người đi.”
Nói xong liền gọi một thị vệ khác, bảo hắn đến Ngự thiện phòng truyền lời.
Thu Chi không ra ngoài được, nghĩ ngợi một lúc, liền lấy tiền ra hối lộ: “Đại ca, ta hỏi thăm một chuyện. Việc Vạn đại nhân bị g.i.ế.c, đã tra ra chưa? Chuyện bách quan quỳ xin, Hoàng thượng định xử lý thế nào?”
“Xin lỗi. Không thể tiết lộ.”
Tên đầu lĩnh thị vệ mặt lạnh như sắt, không hề nể tình.
Thu Chi hết cách, đành ngoan ngoãn lại, ngồi ngay trước cửa điện, chờ số phận an bài.
Cho đến khi Tang Nhược Thủy đến.
Thị vệ kỳ thực không định cho qua.
Nhưng Tang Nhược Thủy vung tay tát một cái, tên đầu lĩnh thị vệ liền im bặt.
Hoàng đế chỉ nói bảo vệ Tang Yên, không cho nàng rời khỏi thiên điện.
Còn việc có người đi vào thiên điện?
Hẳn cũng không thể xem là bọn họ thất trách.
Tang Nhược Thủy bước vào thiên điện, mang theo tin tức: “Vẫn đang giằng co. Có người nhân cơ hội hắt nước bẩn, nói phụ thân g.i.ế.c Vạn Chương, thật buồn cười! May mà Hoàng thượng anh minh, không bị người ta lừa!”
Tang Yên không ngờ còn có chuyện này, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác bản thân, thậm chí cả Tang gia, đều đã rơi vào một ván cờ của người khác.
“Tỷ tỷ cũng không cần quá lo. Hoàng thượng nhất định sẽ che chở cho tỷ.”
“Cũng không thể hoàn toàn dựa vào Hoàng thượng.”
Tang Yên day thái dương, hồi tưởng lại mấy lần tiếp xúc với Vạn Chương . . . người thông minh như ông, thậm chí còn chán đời như vậy, hẳn cũng từng nghĩ đến hậu sự của mình? Vậy thì, có để lại di thư hay thứ gì tương tự không?
Nghĩ vậy, nàng nói với Tang Nhược Thủy: “Muội đến Khâm Thiên giám một chuyến. Vạn Chương có thể đã để lại vài thứ.”
Tang Nhược Thủy thấy nàng vẻ mặt nghiêm túc, không nói thêm lời nào, quay người liền đi.
Cùng lúc đó
Hạ Doanh cũng nghĩ đến chuyện này.
Lần cuối hắn gặp Vạn Chương, giờ ngẫm lại kỹ những lời ông nói, giống như đang trăn trối, giao phó hậu sự.
Vậy thì . . . ông ta đã tính ra cái c.h.ế.t của mình rồi sao?
“Thiện tai, thiện tai, đi thôi, đi thôi. Đây cũng là chuyện cuối cùng ta có thể làm cho Hạ thị nhất tộc.”
Câu nói ấy không ngừng vang lên trong đầu hắn.
“Người đâu, lập tức lục soát Khâm Thiên giám, xem có di thư hay những thứ tương tự hay không.”
Trước đó hắn vì quá quan tâm nên loạn, quên mất Vạn Chương là người thông minh đến mức nào.
Bùi Mộ Dương đích thân đi Khâm Thiên giám.
*
Tang Yên vẫn đang chờ Tang Nhược Thủy trở về.
Nhưng người nàng đợi được lại là Thái hậu.
“Làm càn! Thái hậu muốn gặp người, các ngươi cũng dám ngăn cản?”
Bồ Châu quát lạnh một tiếng, dẫn người xông thẳng vào thiên điện.
Trong tay nàng ta cầm ý chỉ của Thái hậu, thị vệ nhìn nhau, không dám cản, chỉ đành sai người đi bẩm báo Hoàng đế.
“Mau đi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu đã cho người đưa Tang chủ t.ử đi.”
Tên đầu lĩnh thị vệ sau khi phái người truyền tin, cũng dẫn người theo sau.
Bọn họ phải bảo đảm an toàn cho Tang Yên!
*
Tang Yên không ngờ Thái hậu lại ra tay vào lúc này.
Cũng phải . . . trước đó nàng trái lệnh của bà, tự nhiên phải trả giá.
Vĩnh Thọ điện vẫn tràn ngập hương khói Phật đường như cũ.
Nhưng mùi hương quá nồng, khiến người ta ngột ngạt.
Hôm nay không có ánh nắng.
Trong điện âm u lạnh lẽo, khiến lòng người phát lạnh.
Thái hậu ngồi ở vị trí chủ tọa, thấy nàng bước vào, chậm rãi cất tiếng: “Đây chính là nữ t.ử nhà họ Tang, mời tiên cô xem tướng.”
Tang Yên nghe tiếng, lúc này mới thấy từ bên trong bước ra một người phụ nữ trung niên dáng dấp đạo cô.
Bà ta mặc đạo bào xám nhạt, giản dị mà trang nghiêm, khi nhìn người thì thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lẽo.
Không hiểu sao khiến người ta sinh lòng sợ hãi.
Tang Yên nghĩ đến Vạn Chương, người lúc nào cũng vui buồn giận hờn hiện rõ trên mặt, vẫn là thích ông hơn.
Vạn Chương à . . . đáng tiếc thật.
“Đáng tiếc.”
Bên tai vang lên giọng của đạo cô.
Tang Yên giật mình trong lòng, vội hỏi: “Tiên cô nói vậy là có ý gì?”
Đạo cô không trả lời nàng, chỉ ra hiệu cho Thái hậu bảo người đưa nàng rời khỏi đây.
Bọn họ muốn nói chuyện riêng.
Tang Yên nhìn ra ý đó, tức giận nói: “Có lời gì không thể nói trước mặt ta? Ngươi không phải xem tướng cho ta sao? Tránh ta là có ý gì? Cố làm ra vẻ huyền bí!”
Dù nàng nổi giận, không muốn đi, vẫn bị mấy cung nữ kéo ra ngoài, nhốt vào thiên điện.
Nàng tức đến mức đá cửa.
Âm thanh mơ hồ truyền vào chính điện.
Thái hậu nghe thấy, cũng không để tâm, chỉ hỏi đạo cô: “Diện tướng của nàng ta có gì khác thường?”
Đạo cô trước tiên chắp tay, hướng về một phương, vái lạy ba lần, rồi mới nói: “Nữ t.ử này không phải người của thế gian này.”
Thái hậu kinh hãi biến sắc: “Không phải người của thế gian này? Ý gì? Mượn xác hoàn hồn?”
Đạo cô gật đầu: “Cùng là người phúc mỏng, nhân duyên đưa đẩy, giao hòa tại đây. Với quốc gia, với đế vương, có lợi có hại, còn phải xem tạo hóa.”
Thái hậu không hiểu: “Thế nào là có lợi có hại đối với quốc gia, đối với đế vương?”
Đạo cô cúi đầu thi lễ: “Thái hậu, thiên cơ bất khả lộ.”
Thái hậu quá mức chấn động.
Bà nhanh tay lần tràng hạt Phật châu, trấn định tâm thần, hỏi tiếp: “Trước khi Vạn Chương c.h.ế.t, ta từng triệu kiến hắn. Hắn bảo ta đối đãi t.ử tế với nàng, còn nói hoàng tự của Đại Hạ phụ thuộc tất cả cả vào một mình nàng. Ngươi cũng nghĩ vậy sao?”
Đạo cô im lặng không nói gì.
Im lặng chính là ngầm thừa nhận.
Thái hậu thấy vậy, hạ giọng thở dài: "Nhưng ta không muốn tha cho nàng."
Chất nữ của bà là Hoàng hậu vẫn còn đang ở Tê Phượng điện, chờ Hoàng thượng rũ lòng thương xót.
Bà cũng đã nghĩ xong hết, chờ đến khi lấy được long tinh của Hoàng đế, sẽ dùng trên người Hoàng hậu trước, như vậy, chờ bà rời khỏi thế gian này, Hoàng hậu mới có một đường sinh cơ.
Nhưng tất cả bọn họ đều nói, hoàng tự của Đại Hạ phụ thuộc vào một mình Tang Yên.
Buồn người!
Một quả phụ mang mệnh khắc phu có thể sinh hạ hoàng tự ư?
"Nếu như ai gia vẫn muốn g.i.ế.c nàng ta, sẽ phát sinh chuyện gì?"
