Cả Vũ Trụ Quỳ Lạy Cầu Xin Nữ Phản Diện Hàng Đầu Làm Người. - Chương 231

Cập nhật lúc: 05/11/2025 06:07

Chuyện đó là, trong làng có một đôi bà cháu nương tựa vào nhau, người cháu lên núi đốn củi gặp tai nạn, ngã xuống vách đá mà c.h.ế.t.

Nghe nói thiếu niên đó là một học sinh cấp ba, người hiếu thuận, thành tích lại tốt.

Ở trường đều là loại nhận học bổng, hoàn toàn không cần lo lắng về học phí. Nhà trường còn cho tiền để cậu đi học, nếu không có tai nạn, tương lai sẽ lại là một nhân tài có thể cống hiến cho đất nước.

Kết quả một t.a.i n.ạ.n đã lấy đi mạng sống của cậu, bà của cậu đau buồn quá độ, cũng không bao lâu sau qua đời.

Thiếu niên đó, hẳn là người trước mắt này rồi?

Thiên Nhạn đ.á.n.h giá thiếu niên còn đang điều chỉnh thân thể trong bụi cỏ, không biết cậu đã treo ở vách đá bao lâu, lúc này chắc hẳn không còn sức lực.

"Cảm ơn." Trình Hoài nghỉ một lát rồi nói: "Nếu không phải cô, có lẽ tôi đã mất mạng rồi."

Cậu thật sự không ngờ, tiếng kêu cứu yếu ớt trong tuyệt vọng của mình lại thu hút được cô bé từ thành phố này.

Nhiều người đều nói trẻ con trong thành phố yếu đuối, tính tình không tốt, coi thường những người ở nông thôn như họ. Trước đây cậu không thấy vậy, bây giờ cũng không thấy vậy.

Ngược lại là hai người gặp phải lúc trước, càng khiến cậu xem thường hơn, lại dám ở sau lưng bàn tán về ngoại hình của người khác, lời nói chua loét mà chỉ có họ mới không nghe thấy.

"Tôi biết cô, cô tên là Phùng Thiên Nhạn, là nhân vật chính của chương trình hoán đổi kỳ này."

Thiên Nhạn ngồi một bên: "Đúng vậy, cậu tên gì?"

"Trình Hoài, Trình trong "tiền trình', Hoài trong 'sông Hoài'."

Thiên Nhạn dừng một chút, lại là "Hoài"? Cô lại gần hơn, quan sát kỹ khuôn mặt của thiếu niên, diện mạo quả thực rất điển trai, chỉ là da bị phơi nắng có hơi đen, nhưng trông rất khỏe mạnh. Ánh mắt trong veo, vừa nhìn đã biết không phải người xấu, nhưng trong ánh mắt này lại không có cảm xúc quen thuộc kia.

"Cái đó, bây giờ không còn thịnh hành việc lấy thân báo đáp ơn cứu mạng nữa đâu." Trình Hoài chần chừ một chút rồi nói: "Tôi có thể dùng cách khác để báo đáp cô, nhưng chuyện tình cảm thì không chắc, cái này xem duyên phận."

Câu "nhưng mà" phía sau là cậu vội vàng bổ sung, sợ đối phương hiểu lầm.

Xã hội bây giờ không mấy thân thiện với những người có thân hình hơi béo, sợ cô bé này là người có tâm tư nhạy cảm, cho rằng cậu ghét bỏ cô mập, lời nói vô tình dễ làm tổn thương đối phương.

Bổ sung một câu như vậy, ít nhất sẽ không làm đối phương vì thế mà bị tổn thương.

Thật ra cậu thật sự không có ý đó, cậu không coi trọng ngoại hình. Bất kể đẹp hay xấu, đều có người tốt kẻ xấu.

Những người bạn thân trong lớp của cậu cũng có người béo người gầy.

"Cậu nghĩ nhiều rồi."

Thiên Nhạn cảm thấy những người tên có chữ "Hoài" đều có phần tự luyến, đừng tưởng rằng lớn lên xinh đẹp là cô sẽ thu nhận họ.

Tưởng bở!

"Bây giờ có thể đứng dậy được chưa?" Thiên Nhạn xem trời đã dần tối, không về nữa e là không được.

Nơi này cách làng vẫn còn một đoạn đường, bây giờ lại là mùa hè, trong bụi cỏ dễ có rắn chui ra.

Trình Hoài thử đứng dậy, treo ở vách đá quá lâu, lúc ngã xuống đã làm gãy chân, vẫn còn hơi yếu, đứng lên cũng loạng choạng, đi không nổi.

Đường xuống núi dốc, cậu e là không được.

"Có lẽ, lại phải phiền cô vào làng gọi người."

"Vậy là không tự đi được?" Thiên Nhạn hỏi.

Trình Hoài thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy."

"Vậy tôi đưa cậu xuống nhé." Thiên Nhạn đi qua, dù sao cũng là nhân tài trụ cột tương lai của đất nước, giúp người giúp cho trót, chủ yếu là sau này cô còn có chuyện cần nhờ thiếu niên này.

Cậu ta hẳn sẽ không từ chối.

Dù sao cũng là ơn cứu mạng mà.

Trình Hoài lắp bắp: "Cô… làm sao giúp tôi?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.