Chấn Động! Thiên Kim Giả Giỏi Huyền Học Trở Về Hào Môn - Chương 105: Đế Vương Lục

Cập nhật lúc: 09/09/2025 05:56

Buổi tối, tại một sơn trang ẩn mình ở ngoại ô Kinh Thành.

Một đạo sĩ áo đen vội vã bước vào thư phòng trong sơn trang.

“Chủ tử!”

Sau bàn làm việc là một người đàn ông trung niên mặc đường trang. Ông ta không ngẩng đầu, tay cầm bút lông chấm mực, vừa viết vừa hỏi:

“Điều tra xong rồi à?”

Đạo sĩ áo đen cung kính cúi người đáp:

“Thưa chủ tử, đã điều tra xong. Lão phu nhân nhà họ Sở nói, cô gái mới được nhà họ Mộc tìm về là tự học…”

Người đàn ông áo đen cẩn thận thuật lại lời của Sở lão phu nhân cho người đàn ông trung niên nghe. Nghe xong, người đàn ông trung niên gật đầu:

“Nếu sự tồn tại của cô ta không gây ra mối đe dọa nào, vậy chúng ta không cần quá bận tâm. Nhưng một số việc phải đẩy nhanh tiến độ hơn, và ngươi nhất định phải hành động cẩn thận, tuyệt đối không được lơ là!”

Người đàn ông trung niên cẩn thận dặn dò đạo sĩ áo đen. Họ đã mưu tính suốt mười mấy năm, phải hết sức cẩn trọng.

Nếu Mộc Tịch Vãn lúc này có thể nhìn thấy vị đạo sĩ này, chắc chắn cô sẽ nhận ra ông ta chính là người mà cô đã thấy qua tướng mạo của Sở lão phu nhân.

Sáng hôm sau, sau bữa sáng, Mộc Tịch Vãn gọi điện cho cô Trương. Hôm nay là ngày điều trị cho Thiên Thiên, cô muốn hỏi xem hai mẹ con cô Trương đang ở bệnh viện hay ở nhà.

Cô Trương nhận điện thoại, nghe Mộc Tịch Vãn hỏi thăm, giọng cô vui vẻ hẳn lên:

“Tịch Vãn à, sau hôm con châm cứu cho Thiên Thiên, cô đã đưa bé đi xét nghiệm máu, kết quả cho thấy bạch cầu của bé đã giảm đi rất nhiều. Tịch Vãn, con giỏi quá!”

Lúc này, cô Trương như người đang dắt con đi trong đêm tối, và sự xuất hiện của Mộc Tịch Vãn giống như một tia sáng hy vọng cho cả cô, con trai và cả gia đình.

Trong điện thoại, cô Trương đầu tiên kể về tình hình của Thiên Thiên hai ngày nay, sau đó mới nói rằng họ đã về nhà và đặt trọn niềm tin vào Mộc Tịch Vãn.

Khi Mộc Tịch Vãn đến nhà cô Trương, cô thấy Thiên Thiên đang vui vẻ chơi xếp hình trên giường. Cô Trương mỉm cười nói với Mộc Tịch Vãn:

“Tịch Vãn, từ lần trước con châm cứu cho Thiên Thiên, bé không còn kêu đau nữa, ăn cũng được nhiều hơn rồi!”

Nói đến đây, khóe mắt cô Trương hơi hoe đỏ. Như nhớ ra điều gì, cô lấy một tấm thẻ ngân hàng từ ngăn kéo trong phòng ngủ đưa cho Mộc Tịch Vãn:

“Vãn Vãn, cô cũng không biết phí khám của con là bao nhiêu, trong này có hai mươi vạn, con cầm tạm đi!”

Số tiền hai mươi vạn này là do cô Trương vay mượn khắp nơi để chuẩn bị cho Thiên Thiên cấy ghép tủy. Nhưng vì tình hình của bé chưa phù hợp để phẫu thuật nên họ vẫn chưa dùng đến.

Mộc Tịch Vãn nhìn cô Trương, cười từ chối:

“Cô Trương, cô đưa con một nghìn là được rồi ạ. Con cũng chỉ châm cứu cho Thiên Thiên thôi, không tốn nhiều công sức đâu ạ!”

Cô Trương biết Mộc Tịch Vãn không muốn nhận nhiều tiền, sau một hồi từ chối qua lại, cô Trương vẫn kiên quyết đưa cho Mộc Tịch Vãn năm vạn tệ. Thấy thái độ cứng rắn của cô Trương, Mộc Tịch Vãn đành bất đắc dĩ nhận lấy. Thật ra bây giờ, cô không thiếu tiền, thứ cô thiếu là công đức và linh lực.

Mộc Tịch Vãn từ bệnh viện trở về nhà cũ. Vừa bước vào phòng khách, cô đã nghe thấy Mộc Cảnh Hãn vui vẻ gọi:

“Chị, chị về rồi à?”

Mộc Cảnh Hãn đang chơi game trên điện thoại, thấy Mộc Tịch Vãn đến gần, cậu liền dúi chiếc điện thoại vào tay cô rồi nói:

“Chị, chị chơi giúp em một lúc nhé, em đi lấy cho chị một thứ hay ho!”

Mộc Tịch Vãn nhìn Mộc Cảnh Hãn chạy lên lầu, rồi lại nhìn chiếc điện thoại trong tay mình. Nhân vật trong game đang cầm một chiếc quạt.

Mộc Tịch Vãn xem qua thanh kỹ năng rồi thử điều khiển một lúc. Khi Mộc Cảnh Hãn vội vã chạy xuống, ván game cũng vừa kết thúc.

Mộc Tịch Vãn nhìn thứ trong tay Mộc Cảnh Hãn, cô nhướng mày: “Đây là Đế Vương Lục?”

Mộc Cảnh Hãn nhìn Mộc Tịch Vãn, có chút khoe khoang nói: “Đúng vậy chị, chị không biết hôm nay em may mắn thế nào đâu. Em mua lại một khối bán thành phẩm từ tay người ta, chỉ định đánh cược một phen thôi, ha ha, không tốn bao nhiêu tiền mà lại trúng lớn.”

Mộc Tịch Vãn nhìn khối ngọc thạch lớn như vậy, dù là mua bán thành phẩm thì cũng phải tốn không ít tiền. Cô hỏi:

“Tiền chị đưa có đủ dùng không? Chị chuyển thêm cho em một ít nhé!”

Lúc đó, Mộc Tịch Vãn đã đưa cho Mộc Cảnh Hãn năm mươi triệu để mua ngọc thạch, nhưng không ngờ cậu lại có thể mua được khối ngọc thạch tốt và lớn như vậy.

“Chị, tiền chị đưa em còn chưa dùng hết đâu, em mới tiêu ba mươi triệu, còn thừa hai mươi triệu này!”

Mộc Tịch Vãn thấy Mộc Cảnh Hãn lấy điện thoại ra định chuyển tiền cho mình, liền nói:

“Em chuyển cho chị mười triệu là được rồi. Còn nữa, lần này em mua bán thành phẩm cũng là đang đánh cược vận may của mình. Em bây giờ vẫn là học sinh, tốt nhất là không nên tham gia vào việc đổ thạch!”

Mộc Cảnh Hãn nghe Mộc Tịch Vãn muốn chia cho mình nhiều tiền như vậy, trong lòng vui sướng khôn xiết. Nhưng khi nghe lời khuyên của Mộc Tịch Vãn, cậu cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Ngoài người lớn trong nhà, trong số anh chị em, thực sự chưa có ai nói chuyện với cậu một cách chân tình như vậy. Ngay cả Sở Uẩn Hề, trước đây quan hệ tốt đến mấy cũng chưa từng thật lòng suy nghĩ cho cậu như thế.

Nghĩ vậy, Mộc Cảnh Hãn liền chuyển thẳng hai mươi triệu vào tài khoản của Mộc Tịch Vãn:

“Chị, em không cần số tiền này đâu. Như chị nói, em vẫn là học sinh, phải lấy việc học làm trọng. Ở nhà mỗi tháng đều cho em tiền tiêu vặt, đủ dùng rồi ạ!”

Mộc Tịch Vãn nghe Mộc Cảnh Hãn nói vậy, cũng gật đầu:

“Vậy cũng được, sau này nếu không có tiền, cứ tìm chị là được!”

Nói rồi, Mộc Tịch Vãn nhận lấy khối ngọc thạch từ tay Mộc Cảnh Hãn. Lúc này có người đang nhắm vào Mộc gia, nên cô phải nhanh chóng chế tác bùa hộ mệnh.

Mộc Tịch Vãn đang định lên lầu thì Mộc Cảnh Hãn vừa nhìn vào điện thoại đã kinh ngạc thốt lên:

“Chị, chị đã làm gì vậy?”

Mộc Tịch Vãn nhìn vẻ mặt sốc của Mộc Cảnh Hãn, cô có chút thắc mắc hỏi:

“Sao vậy?”

“Chị, sao chị lại hạ gục hết đồng đội của em rồi?”

“Hả? Đó là đồng đội của em à, chị không biết. Nhưng mà, mấy người đồng đội này của em yếu quá!”

Nói rồi, Mộc Tịch Vãn cầm khối ngọc thạch đi lên lầu.

Mộc Cảnh Hãn lúc này ngây người nhìn bóng lưng của Mộc Tịch Vãn. Chị cậu vừa nói gì vậy? Lại dám nói đồng đội của cậu quá yếu!

Phải biết, trong mấy người bọn họ, cậu là người yếu nhất. Cậu chơi vị trí hỗ trợ, sát thương không thể nào bằng đồng đội được. Chị cậu làm thế nào mà thắng được họ vậy? Lúc này Mộc Cảnh Hãn rất muốn được tận mắt chứng kiến chị mình đã làm thế nào để hạ gục đồng đội của cậu!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.