Chỉ Vì Đi Vệ Sinh, Tôi Trở Thành Zombie??? - Chương 100: Trời Đổ Tuyết
Cập nhật lúc: 04/09/2025 10:12
“Cậu sao lại ở đây?”
Lục Sảng Sảng vừa nói vừa kéo tấm chăn lông phủ lên chân cậu.
Gió đêm thổi lạnh, chiếc chăn mỏng vốn dĩ đang vắt lệch trên xe lăn.
Lưu Tinh Nam khẽ rủ mắt xuống, ánh nhìn tối tăm khó lường:
“Nghe tin, nên đến xem. Chỉ tiếc là chẳng giúp được gì cho cô.”
Lục Sảng Sảng nhẹ nhàng bóp lấy chân cậu:
“Cậu về nghỉ ngơi đi!”
“Ừ.”
Lưu Tinh Nam gật nhẹ, rồi ngẩng đầu lên gượng cười, giọng kiên định:
“Chờ tôi khỏi bệnh, những kẻ từng bắt nạt cô… tôi sẽ thay cô g.i.ế.c sạch!”
Gió đêm lướt qua, mái tóc phất phơ dính lên má.
Trăng mờ xuyên qua tầng mây, chiếu lên lưng Lục Sảng Sảng.
Đôi mắt cô dù ngược sáng vẫn sáng trong lạ thường.
Không biết có phải ảo giác không, Lưu Tinh Nam cảm thấy cô bây giờ như sống động, tràn trề sức sống hơn hẳn.
“Được thôi!”
Lục Sảng Sảng vòng tay ra sau lưng, hơi khom người nhìn thẳng vào cậu, nở nụ cười dịu dàng.
Tim Lưu Tinh Nam khựng lại mấy nhịp.
Cậu lúng túng cúi đầu, ánh mắt vô thức rơi xuống chiếc bụng phẳng lì của cô.
“Cô thật sự… mang thai rồi sao?”
Giọng cậu khô khốc.
Lục Sảng Sảng đứng thẳng, xoa bụng mình, thành thật đáp:
“Không!”
Lưu Tinh Nam khẽ “ừ”, rồi lại hỏi:
“Vậy còn cô và Diệp Hoài? Cô… thích anh ta không?”
Lục Sảng Sảng quay đầu nhìn.
Trên tường thành, Diệp Hoài đang đứng, bốn phía đầy vệ binh vây quanh.
Trăng hắt xuống gương mặt nghiêng của anh, khiến bóng dáng mơ hồ.
Nhưng giọng nói trầm thấp vẫn văng vẳng trong không khí.
“Thích chứ! Soái ca thì ai mà chẳng thích?”
Lục Sảng Sảng nhếch răng cười, trong đầu thoáng hiện tám múi cơ rắn chắc dưới áo sơ mi của Diệp Hoài.
Lưu Tinh Nam ngẩn người, rồi theo ánh mắt cô nhìn về phía trên lầu.
Diệp Hoài thu xếp xong, ngoảnh lại liền bắt gặp Sảng Sảng cùng một thiếu niên ngồi xe lăn đang nhìn mình.
Anh khẽ hất cằm, nở nụ cười rạng rỡ.
Ánh mắt Lưu Tinh Nam lập tức sẫm lại.
Lục Sảng Sảng vẫy tay chào, Diệp Hoài liền sải bước đi xuống.
“Sảng Sảng, chuyến này thuận lợi chứ?”
Lưu Tinh Nam gượng cười hỏi.
Cô quay lại, ánh mắt tinh nghịch:
“Cậu đoán xem?”
“Lấy được rồi!”
Nhìn thấy cô không thương tích, cậu chắc rằng nhiệm vụ thành công.
“Ừ! Còn có thu hoạch ngoài ý muốn nữa!”
Lục Sảng Sảng cười đầy ẩn ý.
Không chỉ lấy được đồ trong két, cô còn “cạy” cả một bức tường nữa.
Lưu Tinh Nam không nghĩ sâu, chỉ ngạc nhiên hỏi:
“Thu hoạch ngoài ý muốn là tinh hạch màu cam sao?
Sảng Sảng thật lợi hại!”
Cô lắc đầu, thẳng thắn nói:
“Tôi còn đào được cả một bức tường vàng.”
Ánh mắt Lưu Tinh Nam thoáng kinh ngạc:
“Ở đâu ra? Cô mang về chưa?
Hay là vì phải g.i.ế.c con tang thi có hạch cam nên chưa đem được?”
“Nhà cậu đó!”
Sảng Sảng nhướng mày.
Cậu cũng nhướn mày:
“Ý cô là ở Hải Xuyên Sơn Trang có tường vàng sao?”
“Đúng thế!”
Ánh mắt cô dán chặt vào mặt cậu.
Lưu Tinh Nam cũng lộ vẻ bất ngờ, xoa cằm suy tư một hồi rồi cười gượng:
“Tôi không biết chuyện này.
Nếu biết chắc chắn đã nói với cô từ trước.”
“Ồ?”
Cậu gãi đầu, thấp giọng:
“Chắc là do cha tôi… tham lam để lại.”
Sảng Sảng lập tức hiểu, nháy mắt với cậu:
“Tôi đã giúp các người phi tang chứng cứ rồi đó!”
“Giờ là mạt thế rồi, những thứ đó cũng chẳng quan trọng nữa.”
Cậu thở dài.
“Cô có gặp cha tôi không?”
Cô lắc đầu.
Thấy cậu hơi buồn, cô an ủi:
“Có khi vẫn còn sống, chỉ là chưa biết đang trốn ở đâu thôi.”
Giọng cậu chùng xuống:
“Về thôi.”
Mây đen che kín bầu trời, chút ánh sáng cuối cùng cũng tắt hẳn.
Dưới nền trời tối om, vài ngọn đèn leo lét soi con đường nhỏ trong căn cứ.
Lục Sảng Sảng bật đèn pin bước đi.
Cơn lạnh rơi tí tách trên gương mặt, cô ngẩng đầu.
Dưới ánh đèn pin, mưa như từng lưỡi d.a.o sắc nhọn rơi ào ạt xuống.
Trời mưa rồi.
Cô vội ôm đầu chạy về nhà.
Giờ đã là người bình thường, dầm mưa không chừng còn cảm lạnh.
Trong nhà đèn vẫn sáng.
Cô vừa bước vào thì toàn thân đã ướt sũng.
Lục Sảng Sảng ôm lấy hai cánh tay, cái lạnh từ ngoài da truyền vào tận xương.
Cơn mưa này… có gì đó không bình thường.
Cô hắt hơi.
Thẩm Tri Ý đã về từ sớm, thấy vậy liền đưa cho cô một chiếc khăn tắm.
“Trời mưa sao?”
Thẩm Tri Ý mở cửa sổ nhìn ra.
Gió thốc thẳng vào, mưa hắt cả vào phòng.
Cô vội vàng đóng chặt lại.
Vu Thiên Thiên đặt quyển tiểu thuyết xuống, bật dậy khỏi giường:
“Thật à? Trời mưa thật sao? Tốt quá!”
Người Lục Sảng Sảng run lên bần bật, da thịt dính mưa lạnh như băng.
“Hu hu hu, Thiên Thiên mau cứu tôi!
Tôi sắp đông cứng thành kem que rồi!”
Cô vừa xoa tay vừa run cầm cập.
Vu Thiên Thiên chạy lại, đặt tay lên người cô, lập tức truyền dị năng ấm áp, bao phủ lấy cơ thể Lục Sảng Sảng.
Cái lạnh biến mất ngay tức thì.
“Quái lạ thật!”
Thẩm Tri Ý ngồi xổm, hứng vài giọt mưa trên tay, lạnh buốt thấu xương.
Vu Thiên Thiên kéo áo cộc tay:
“Đúng rồi đó! Em cũng thấy lạnh bất thường, như vừa bước vào mùa đông vậy.”
Cô thoáng ảo não nhìn chăn mỏng:
“Chẳng lẽ… sắp vào đông thật sao?”
Ngoài cửa sổ, mưa mỗi lúc một nặng hạt, nhưng lại chẳng kèm sấm sét.
May mà đã đưa Lưu Tinh Nam về, nếu để cậu ấy tự lăn xe giữa trời mưa, có lẽ đã bị lạnh c.h.ế.t dọc đường rồi.
Lục Sảng Sảng kéo một thùng nước, nhờ ThẩmTri Ý dùng dị năng lửa nấu sôi, rồi thảnh thơi tắm rửa.
Cô chợt nhận ra dị năng của Thẩm Tri Ý thật tiện:
Băng có thể làm mát, thêm đá cho trà sữa, còn lửa thì đun nước tắm.
Lục Sảng Sảng khoan khoái nằm xuống giường.
Giờ đã là “người sống” hẳn hoi, không lo mùi tử thi tỏa ra nữa.
Cuối cùng cũng có thể ngon lành đi ngủ.
Cô đắp chăn, chìm vào giấc mộng.
Không rõ đã ngủ bao lâu, Lục Sảng Sảng mơ thấy mình đứng trong khu chung cư Phạm Đấu.
Trước mặt là một chiếc tủ lạnh khổng lồ.
Cô kinh ngạc nhìn vào trong.
Nếu nhớ không lầm… bên trong vốn phải có người chứ?
Giây sau, một bóng đen ập đến, nhét cả cô vào tủ lạnh, cửa đóng sập lại.
Cái lạnh nhanh chóng khóa chặt tứ chi.
“Khốn kiếp!”
Cô gào lên, tung chân đạp mạnh.
Cú đá đau buốt ngón chân khiến cô bừng tỉnh.
Mở mắt ra, kéo chăn, cô lại thấy rét buốt khắp người.
Thì ra… không phải mơ!
Ngẩng đầu lên, nhờ ánh trăng mờ rọi qua cửa sổ, cô trông thấy một cái bóng khổng lồ phủ trên khung kính.
Tim cô thót lại.
Hay là… vẫn còn mơ?
Cắn răng, cô liều mình đạp tung cửa sổ.
Một trận ào ạt trắng xóa đổ xuống, phủ đầy trên người cô.
Cô sững sờ, ôm lấy đám vật thể lạnh buốt trong tay.
“Tuyết... rơi sao?”