Chỉ Vì Đi Vệ Sinh, Tôi Trở Thành Zombie??? - Chương 168: Núi Tinh Hạch
Cập nhật lúc: 04/09/2025 20:25
"Nếu cậu không kéo tôi ra, tôi sẽ thế nào?"
Lục Sảng Sảng nghiến răng hỏi.
Hệ thống run rẩy:
【Cô hít vào là dị năng, đợi khi tiêu hao hết thì sẽ khôi phục nguyên trạng.】
"Thế thì gọi tôi dậy làm gì?"
Lục Sảng Sảng siết chặt nắm tay, nếu hệ thống có thực thể, cô nhất định sẽ lôi ra đ.ấ.m vài cú.
Hệ thống ấm ức:
【Sợ cô sa lầy, không thể tự thoát ra được!】
Lục Sảng Sảng che mặt.
Dị năng của Tạ Lâm Nghiêm đúng là chẳng khác nào hút thuốc phiện.
Sau khi “phê” sẽ tạo ra ảo cảnh từ trong sâu thẳm nội tâm, biến điều mình khao khát nhất thành hiện thực.
Khó trách A Phu lại nhìn thấy Diệp Hoài.
Cô vội che miệng:
"Tôi vừa rồi… không nói mấy lời quá đáng chứ?"
【Yên tâm, tôi đã mã hóa rồi, người khác nghe không thấy đâu, bằng không thì tài khoản sớm bị phong sát rồi!】
"Ồ ồ, thế tôi nói gì?"
Lục Sảng Sảng hơi không nhớ rõ.
【Cô bảo người ta… cởi quần…】
"Dừng! Tôi biết rồi!"
Lục Sảng Sảng vội cắt ngang.
Cô nhìn sang Lưu Tinh Nam, cố nặn ra một nụ cười:
“Tiểu Lưu, cậu ổn chứ?”
“Ừm? Cô cũng yêu tôi?”
Lưu Tinh Nam đáp.
Lục Sảng Sảng: “???”
Cô mới nhận ra mình đang nắm chặt cổ tay thon gầy của Lưu Tinh Nam.
Cũng chẳng biết vừa rồi xem đó là cái gì mà lại giữ chặt như vậy.
“Sảng Sảng, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
Ánh mắt Lưu Tinh Nam sáng rực như bầu trời sao.
Lục Sảng Sảng vỗ m.ô.n.g Cá Viên, nó lập tức khôn ngoan nhả ra một hạt tinh hạch màu hồng.
Cô nhặt lấy, nhét thẳng vào miệng Lưu Tinh Nam.
Ánh mắt Lưu Tinh Nam dần tập trung, thần trí khôi phục.
Cậu bỗng bật cười, ánh mắt có chút thất thần, chăm chú nhìn khuôn mặt cô.
“Cậu nhìn thấy gì vậy?”
Lục Sảng Sảng hỏi.
Khóe môi Lưu Tinh Nam cong lên, ánh mắt ngập tràn yêu thương:
“Tôi thấy cô đứng giữa biển hoa, ánh tà dương phủ lên người cô, rồi cô quay đầu lại, nói với tôi: ‘Tôi yêu anh’.”
Lục Sảng Sảng cụp mắt xuống:
“Dị năng của Tạ Lâm Nghiêm giỏi tạo ra những ảo giác giả dối thôi.”
Lưu Tinh Nam lại nghiêm túc:
“Sảng Sảng! Tôi nguyện chìm đắm trong đó.”
Lục Sảng Sảng mím môi, không đáp.
Cậu lại nhìn quanh, khẽ vỗ trán:
“Đây là đâu? Tôi còn trong ảo cảnh sao?”
Lục Sảng Sảng không nói, chỉ đưa tay che mắt cậu.
Lưu Tinh Nam ngoan ngoãn, nở nụ cười dịu dàng, thuận theo động tác của cô.
“Đừng từ chối tôi, đừng rời xa tôi.”
Cậu nhắm mắt, cọ nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Lục Sảng Sảng kéo cậu ra khỏi không gian, rồi mới buông tay.
“Ôi, đây là đâu vậy?”
Cô giả bộ kinh ngạc níu lấy cậu.
Nụ cười trên mặt Lưu Tinh Nam cứng lại, vội mở to mắt.
Xung quanh là khung cảnh quen thuộc, trước mặt không còn Lục Sảng Sảng dịu dàng ngoan ngoãn vuốt tóc mình nữa.
Cậu kéo lấy cô, cả hai ẩn thân vào không khí rồi mới quan sát bốn phía.
A Phu ngồi bệt dưới đất, đầu tựa vào góc bàn, ánh mắt mơ màng nhìn trần nhà, miệng còn lẩm bẩm:
“Ánh trăng đêm nay thật sáng, giống như ngày đầu tiên tôi gặp anh vậy.”
Lục Sảng Sảng theo bản năng ngẩng nhìn lên trần.
Bóng dáng Tạ Lâm Nghiêm đã biến mất.
Ánh mắt cô rơi xuống nền đất, nơi còn vết m.á.u cô để lại khi c.h.é.m ông ta.
Những vết m.á.u lan ra, men theo mặt sàn thành một đường kéo dài.
Cô dõi theo từng tấc, cho đến khi m.á.u biến mất ở một cánh cửa gỗ nhỏ kín đáo.
“Có đi không?”
Lưu Tinh Nam hỏi.
Cậu kéo tay cô lên, cơ thể đã hơi trong suốt.
“Cậu hấp thu hạt tinh hạch màu đỏ đi.”
Lục Sảng Sảng cau mày.
Lưu Tinh Nam lắc đầu:
“Không, đồ tốt phải để lại cho cô!”
“Cậu không hút thì tôi cho Tống Vũ, vừa hay anh ấy bị thương.”
Cô dứt lời.
Ánh mắt Lưu Tinh Nam trầm xuống, lập tức nuốt lấy tinh hạch đỏ.
Cảm giác cơ thể trong suốt dần biến mất, Lục Sảng Sảng mới mạnh dạn bước lên.
“Phải lấy đại cục làm trọng, chứ không phải lấy tôi làm trọng, hiểu chưa?”
Cô nói.
Lưu Tinh Nam khẽ đáp:
“Cô chính là đại cục.”
Lục Sảng Sảng chẳng buồn đôi co, đẩy cửa gỗ đi vào.
Bên trong tối đen, cô không dám bật đèn, mới đi vài bước thì cảm giác phía trước có vật gì.
Lưu Tinh Nam lập tức kéo cô lại, đưa tay dò tìm.
Động tác cậu bỗng khựng lại, rồi nắm chặt thứ gì đó, dồn sức giật mạnh.
Lục Sảng Sảng thoáng nghĩ
Chẳng lẽ túm phải ruột Tạ Lâm Nghiêm?
Nhưng ngay giây tiếp theo, ánh sáng rực rỡ tràn ngập.
Vô số tinh hạch đủ màu sắc xếp ngay ngắn trong những thùng gỗ.
Thùng chồng lên thùng, tạo thành cả một ngọn núi lấp lánh ánh sáng, lặng yên nằm trong không gian phủ kín vải đen.
Tạ Lâm Nghiêm lại ngồi xiêu vẹo ở góc tường, trước mặt thiếu một chiếc thùng, trong tay cầm ống tiêm màu xanh lam, tựa hồ còn đang do dự.
Bỗng rèm đen bị kéo bật, ông ta ngẩng đầu, che vết thương, ánh mắt lóe lên nhìn qua.
Hơi thở ông ta dồn dập:
“Ai đó?”
Ánh mắt Lục Sảng Sảng lập tức dán chặt vào ống tiêm kia.
Tình hình trước mắt nói cho cô biết, đó chắc chắn là thứ cực kỳ quý hiếm.
Không nghĩ nhiều, cô kéo Lưu Tinh Nam lao đến.
Chỉ là dưới chân thùng gỗ có lót tấm xốp nổi bong bóng, vừa giẫm lên liền phát ra tiếng lách tách.
Tạ Lâm Nghiêm hoảng hốt nhìn về hướng họ, chẳng kịp suy nghĩ liền đ.â.m mạnh kim tiêm vào cánh tay mình.
Mắt Lục Sảng Sảng lóe sáng, cố đến gần đủ để dùng không gian cướp đoạt, nhưng thuốc đã kịp được bơm hết vào cơ thể ông ta.
“Dị năng hệ ẩn thân?
Là ai!”
Ông ta gầm lên.
Lưu Tinh Nam siết chặt tay, chắn trước mặt Lục Sảng Sảng.
Điều khiến cô kinh ngạc là Tạ Lâm Nghiêm lại không dùng dị năng nữa.
Ông ta lùi dần, ống tiêm rơi xuống đất.
Lục Sảng Sảng cúi nhặt, kim tiêm liền lơ lửng giữa không trung, run run.
Tạ Lâm Nghiêm càng tin chắc quanh mình có kẻ ẩn thân luôn dòm ngó, ông ta thầm may mắn đã kịp tiêm thuốc.
"Đây là gì?"
Lục Sảng Sảng hỏi hệ thống.
Hệ thống im lặng một lúc:
【Một loại virus, tiêm vào sẽ biến thành thây ma.】
"Thế sao ông ta lại tiêm cho mình?"
Cô không hiểu nổi.
【Nó khác với virus thây ma thông thường, mà lại khá giống thứ trong người Thây ma vương.】
Lục Sảng Sảng lập tức cất ống tiêm vào không gian.
Khó trách bị Thây ma vương cắn một cái thì cần nhiều tinh hạch mới chữa lành.
Thì ra trên người hắn là “Độc vương”!
Cô vốn tưởng đó là do Thây ma vương tiến hóa.
【Giống, nhưng không phải.】
Hệ thống đáp.
Lục Sảng Sảng sững người.
Vậy là còn tồn tại loại virus thứ ba sao?
“Thuốc này ai đưa cho ông?”
Giọng cô vang lên.
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiêm đã bắt đầu tán loạn.
“Nói mau!”
Lục Sảng Sảng hiện thân.
Tạ Lâm Nghiêm trừng mắt nhìn cô, hô hấp gấp gáp.
“Là Tô Miên Miên đúng không?”
Lục Sảng Sảng dứt khoát hỏi.
Ông ta cúi mắt, từ chối trả lời.
Da thịt ông ta từ vàng nhạt chuyển sang trắng bệch, rồi thành xanh xám.
Những đường gân đen bò dọc cánh tay và cổ, đồng tử cũng mất đi lòng trắng, chỉ còn một mảng đen kịt như mực.