Chín Mươi, Cha Tôi, Người Đã Thành Công, Tìm Đến - Chương 151
Cập nhật lúc: 07/09/2025 04:41
Trần Khánh Lai cũng tham gia cuộc thi chạy việt dã lần này, không chỉ anh ấy mà ký túc xá của họ, ngoài Tôn Nhất Minh là học sinh thể thao, Ngô Văn Bác cũng tham gia.
Ba người cùng nhau nhân lúc sau giờ tự học buổi tối, chạy vài vòng quanh sân trường. Khi đi ngang qua sân nhỏ ký túc xá nữ sinh, Ngô Văn Bác nói: “Khánh Lai, Phồn Phồn cũng tham gia đó, sao không thấy cô ấy tập chạy ở sân trường nhỉ?”
Trần Khánh Lai liền nói: “Cô ấy có thể chất tốt, không cần luyện tập nhiều cũng có thể chạy được.”
Tôn Nhất Minh nghĩ đến dáng vẻ Trần Phồn chạy bộ hồi quân huấn, liền hỏi Trần Khánh Lai: “Phồn Phồn có thể chất tốt như vậy là do đâu mà có? Thầy giáo thể dục của chúng tôi còn nói, cô bé này là một hạt giống tốt để luyện chạy đường dài đấy.”
Trần Khánh Lai liền nói: “Cô ấy ấy à, hồi nhỏ thường xuyên ngâm mình trong bồn thuốc.”
Ngô Văn Bác rất hứng thú hỏi: “Vậy còn anh thì sao? Anh cũng ngâm chưa?”
Trần Khánh Lai liền nói: “Lúc đó tôi đã lớn tuổi rồi, không hợp ngâm bồn thuốc, ông ngoại tôi đã massage toàn thân cho tôi vài lần, sức khỏe của tôi vẫn luôn rất tốt.”
Tôn Nhất Minh cảm thán nói: “Bây giờ những thầy thuốc như vậy ngày càng ít rồi.”
Chu Thừa Hào sau khi uống hết bảy thang thuốc, lại đến tìm Trần Phồn bắt mạch một lần nữa. Trần Phồn kê một đơn thuốc mới, vẫn là bảy thang thuốc, dặn cậu ta uống hết thì dừng hai ngày, rồi lại đến tìm cô bắt mạch.
Lại mấy ngày sau, đã đến ngày Tết Dương lịch.
Sáng sớm, thầy giáo Trần đã túc trực trong lớp, lát nữa ông sẽ đưa các học sinh tham gia chạy việt dã đến cổng trường.
Điểm xuất phát ở
cổng trường, đi dọc theo con đường trước cổng trường chạy đến con đường phía tây theo hướng bắc nam, rồi chạy tiếp về phía bắc khoảng hơn một cây số, đó là một con đường lớn theo hướng đông tây. Đi dọc theo con đường lớn đó chạy tiếp về phía đông là con đường nhựa phía đông trường vẫn chưa được hoàn thiện, vừa vặn dẫn đến một cổng nhỏ phía đông trường. Vào từ cổng nhỏ đó, chạy thêm nửa vòng trên sân trường là đến đích.
Đây là lộ trình dành cho nữ sinh, còn nam sinh nghe nói phải chạy thêm một cây số về phía đông, sau đó quay lại thì vừa vặn nhiều hơn nữ sinh hai cây số.
Nữ sinh khởi chạy trước, thầy giáo Trần và lớp trưởng Tào Tự Kiến dẫn năm nữ sinh đi ra cổng trường. Hơn ba mươi lớp, mỗi lớp năm nữ sinh, cũng phải hơn một trăm năm mươi nữ sinh tham gia, phía cổng trường rất náo nhiệt.
Sau khi điểm danh, thầy giáo Trần liền nói với năm nữ sinh: “Trên đường chú ý an toàn, chạy được thì chạy, không chạy được thì chúng ta đi bộ về. Nếu thực sự không đi nổi thì cứ ngồi bên đường đợi, trường có người chuyên trách lái xe đến đón.”
Trần Phồn liền cười: “Thầy giáo, lẽ ra thầy phải cổ vũ chúng em chứ? Em thấy thầy đây không phải là đến cổ vũ, thầy đây là đến làm chúng em nản chí thì phải?”
Thầy giáo Trần cười nói: “Vinh dự của lớp quan trọng, nhưng sức khỏe của các em còn quan trọng hơn. Thầy không muốn các em vì tham gia một cuộc thi chạy việt dã nào đó mà mệt mỏi đủ đường. Cuộc thi này ấy à, chỉ là một sự điều tiết cho việc học của các em, để các em đổi gió, chuẩn bị đón kỳ thi cuối kỳ thôi. Nếu nó làm các em mệt mỏi quá, ảnh hưởng đến việc học, chẳng phải là làm trái mục đích rồi sao?”
Trần Phồn chợt nhận ra: “Em vốn nghĩ, em giành giải nhất, giải nhì để thầy vui vẻ, thôi được rồi, xem ra là em nghĩ nhiều rồi.”
Thầy giáo Trần vội nói: “Lời vừa rồi thầy nói là với Dương Hồng và các bạn ấy, còn riêng em, cứ phát huy thực lực bình thường là tốt rồi.”
--- Chương 75 --- Trần Phồn nói, đây là biểu tượng vinh dự của tôi, tôi sẽ trao vinh dự của tôi cho bọn họ ---
Sau khi xuất phát, Trần Phồn chạy không nhanh không chậm, Dương Hồng thì chạy cùng cô. Trần Phồn vừa chạy, vừa hướng dẫn Dương Hồng điều chỉnh nhịp thở.
Nhờ sự chỉ dẫn của Trần Phồn, nhịp thở và bước chân của Dương Hồng nhanh chóng trở nên nhẹ nhàng, từ từ, hai người họ lại đuổi kịp không ít nữ sinh ban đầu chạy lên phía trước.
Cuộc thi chạy việt dã thế này, thật ra rất thú vị, người khác có đến chạy thử thực địa bao giờ chưa thì Trần Phồn không biết, nhưng Trần Phồn lại là lần đầu tiên đến đây.
Hóa ra từ ngã tư đó đi về phía đông còn có một trường tiểu học, xung quanh trường tiểu học là những ngôi nhà nhỏ mái đỏ gạch đỏ, hai bên đường là đủ các loại cửa hàng, trong đó có một tiệm bánh bao trước cửa đặt chiếc lồng hấp bốc hơi nghi ngút, từng đợt hương bánh bao nhân thịt theo gió bay tới, cứ thế chui tọt vào mũi Trần Phồn.
Trần Phồn nhíu mày nhìn tiệm bánh bao đó một cái, tiếp tục chạy về phía trước, kết quả lại ngửi thấy mùi bánh nướng thịt, phía trước không xa lại có một tiệm hỏa thiêu.
Mùi hỏa thiêu thịt ấy à, càng bá đạo, Trần Phồn hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở vừa rồi vì ngửi thấy mùi thơm mà hơi rối loạn, mím môi tiếp tục chạy về phía trước.
Rẽ qua ngã tư tiếp theo, liền thấy một số nam sinh chạy nhanh đã theo sau những nữ sinh như Trần Phồn, vượt qua ngã tư tiếp tục chạy về phía đông, còn nữ sinh thì rẽ phải chạy tiếp về phía nam.