Chín Mươi, Cha Tôi, Người Đã Thành Công, Tìm Đến - Chương 409
Cập nhật lúc: 07/09/2025 05:06
Bà cô liền phản bác: "Thằng hai nhà chúng tôi nói, khách sạn đó thường xuyên tiếp đón khách nước ngoài, nhân viên phục vụ mà không biết ngoại ngữ thì không được. Các bà tưởng Kiến Linh tại sao có thể làm đến chức quản lý? Đó là vì Kiến Linh tự học tiếng Anh, nói chuyện với người nước ngoài cứ trôi chảy như chúng ta nói chuyện vậy."
Tam thẩm ngưỡng mộ nói: "Không biết con gái nhà người ta nuôi dưỡng thế nào mà giỏi giang thế?"
Bà cô có chút cảm khái nói: "Kiến Linh à, là bị cuộc sống gia đình của họ bức bách mà ra cả thôi. Nếu cô bé không chăm chỉ học hành, không cố gắng trau dồi, thì cô bé sẽ chỉ là một hòn đá dưới chân anh trai Kiến Nghiệp của mình. Chúng ta đều đã trải qua thời Kiến Linh này rồi, các bà tự mình nghĩ xem, có phải rất nhiều người khi còn là con gái thì bị gia đình bóc lột, sau khi kết hôn rồi vẫn phải tiếp tục bị nhà ngoại bóc lột không? Một số người đầu óc minh mẫn, biết cuộc sống là do mình tự sống, gạt bỏ nhà ngoại đi thì cũng có thể sống tốt. Cũng có một số người đầu óc mơ hồ, cái gì cũng nghĩ đến nhà ngoại trước, thì nhà ngoại chính là con đỉa bám vào cả gia đình họ mà hút máu."
Một bà thím không lớn tuổi lắm thấy Trần Phồn nghe chăm chú, cười hỏi Trần Phồn: "Phồn Phồn à, chúng ta nói mấy chuyện này, con có nghe hiểu không?"
Trần Phồn mím môi cười: “Được chứ, sao lại không? Con thấy Kiến Linh làm vậy rất tốt. Cuộc sống là của mình, nếu ở đây không thoải mái thì đổi chỗ khác. Xa nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ mình lại không thể sống tốt được sao?”
--- Chương 233 Kiến Linh đến nhà ---
Tam thím nghe Trần Phồn nói xong thì bật cười ha hả: “Ôi chao, chúng ta sống ngần ấy năm mà còn không nhìn thấu bằng một cô bé con. Theo thím thấy, Kiến Linh đi bước này là rất đúng. Còn nói gì chuyện sống với ai cũng như nhau, sao có thể sống với ai cũng như nhau được? Rõ ràng là không giống nhau!”
Ngay sau đó có người phụ họa: “Đúng vậy, chuyện sống đâu chỉ mình mình biết, Tam thím nói chí lý. Tôi cũng thấy Kiến Linh là cô gái có tính toán, có bản lĩnh. Đã có bản lĩnh thì phải đi nơi lớn, xem kìa, dựa vào tài năng của mình mà tự kiếm được một tiền đồ rạng rỡ, tuổi còn trẻ mà đã quản lý mấy chục người, chuyện này người thường làm sao làm được?”
Tuy nhiên, cũng có tiếng nói khác: “Hồi đó con bé này bỏ đi một mạch, làm bố mẹ và anh trai nó phải muối mặt. Nếu nó là đứa hiểu chuyện, nghe lời thì đã chẳng hành động như vậy.”
Tam thím phản đối: “Kiến Linh mà cứ như mấy cô gái khác trong làng, nhà bảo sao làm vậy, thì liệu có được thành tựu như hôm nay không? Theo thím thì con gái nhà mình cũng phải dạy cho nó giống Kiến Linh, tính cách mạnh mẽ, lại còn phải có bản lĩnh ra ngoài tự kiếm tiền. Chị vừa nói Kiến Linh phải hiểu chuyện, nghe lời như những đứa khác, đứa trẻ như vậy thì đúng là hiểu chuyện nghe lời đấy, nhưng lại thiếu cái tinh thần dám nghĩ dám làm đó.”
Trần Phồn mắt sáng lấp lánh không ngừng gật đầu, mấy thím thấy vậy liền cười hỏi cô: “Phồn Phồn này, vậy con nói xem, nếu là con, con sẽ làm thế nào?”
Trần Phồn cười tủm tỉm nói: “Đơn giản thôi ạ, mình tốt tôi tốt mọi người cùng tốt. Nếu không cho tôi tốt, vậy thì tất cả chúng ta đừng ai tốt cả.”
Cả căn phòng bật cười. Cười xong, bà lão lớn tuổi hơn cảm thán nói: “Đúng là chỉ có con cháu được Trần đại phu dạy dỗ mới giỏi giang thế này! Nhìn Phồn Phồn mà xem, rồi nhìn Khánh Lai nữa, cả cái làng mình chẳng có đứa trẻ nào thành đạt hơn chúng nó đâu.”
Trần Phồn lại nói: “Bà ơi, không thể nói như vậy được ạ. Không phải cứ thi đậu đại học là sẽ thành đạt đâu. Ông ngoại cháu với hai anh vẫn thường bảo, người bình thường chúng ta, chỉ cần tự nuôi sống được bản thân, không làm hại đất nước, không làm hại nhân dân, sống đàng hoàng, thế là một người tốt rồi.”
Về đến nhà, Khánh Lai đã về từ sớm. Trần Phồn vội vàng sán lại gần, định kể cho Khánh Lai nghe chuyện Kiến Linh, vừa mới bắt đầu thì Khánh Lai đã nói: “Anh vừa nãy ở trên phố có gặp Kiến Linh rồi, cô ấy còn chào anh nữa. Anh thấy Kiến Linh lần này về trông tinh thần rất tốt, người nhìn cũng văn nhã hơn nhiều.”
Trần Phồn tò mò hỏi Khánh Lai: “Nếu Kiến Linh mà thi đậu đại học, anh nói xem bố mẹ cô ấy còn ép cô ấy gả đổi cho Kiến Nghiệp để lấy vợ không?”
Khánh Lai không chút do dự nói: “Đương nhiên là sẽ rồi. Bố mẹ Kiến Linh trọng nam khinh nữ lắm, đừng thấy miệng họ cứ nói con trai con gái như nhau, thật ra không phải thế đâu.”
“Hai anh, sao anh biết nhiều chuyện nội bộ thế?” Trần Phồn càng thêm tò mò.
“Năm Kiến Linh thi đậu cấp ba, bố mẹ cô ấy đã không muốn cho cô ấy tiếp tục đi học nữa, muốn cô ấy đi tìm một tiệm cắt tóc làm học việc. Sau khi học nghề xong thì ra phố mở một tiệm cắt tóc. Kiến Linh vẫn muốn đi học tiếp, nên đã nhờ thầy cô trong trường giúp đỡ. Lúc đó anh vừa hay gặp, nên đã đi cùng họ đến nhà Kiến Linh. Hôm đó bố Kiến Linh chẳng nói câu nào, còn mẹ Kiến Linh thì bảo, một đứa con gái thì đọc nhiều sách đến thế làm gì, học đi học lại, chẳng phải cuối cùng cũng là học cho nhà người ta hay sao?”