Chồng Cặn Bã Ép Sinh Con Cho Đệ Đệ Hắn - Ta Mang Con Về Ngoại Phát Tài - Chương 97: Bạch Nguyệt Quang ---

Cập nhật lúc: 03/12/2025 02:04

"Khương đại nhân, thật sự không phải như vậy! Ngài nghe ta giải thích." Lâm Chân Châu gấp gáp tiến lên hai bước, hai tay muốn nắm lấy ống tay áo của Khương Vi Minh.

Hắn là bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng) trong lòng nàng, sao có thể vì tiện nhân thôn quê này mà hết lần này đến lần khác đối xử với nàng như thế? Lâm Chân Châu trong lòng vô cùng không cam tâm, nước mắt đã ngấn đầy khóe mi.

"Vậy là như thế nào? Ta tận mắt thấy ngươi chạy đến ngày vui của người ta gây chuyện. Mắt ta, còn chưa mù!"

"Ngươi!" Lâm Chân Châu tức đến nghẹn lời, "Ngươi dám chắc là muốn đối xử với ta như thế này sao?"

Khương Vi Minh không thèm nhìn nàng ta một cái, ánh mắt lạnh lùng như băng.

Lâm Chân Châu cố nén nỗi uất ức vô tận và ngọn lửa giận dữ trong lòng, dứt khoát xoay người bỏ đi.

Vốn muốn mượn cơ hội này để vãn hồi hình tượng trước mặt Khương Vi Minh, ai ngờ lại bị Lâm Tam Nương phá hỏng.

Vừa ra khỏi cổng sân, nàng ta nhìn thấy một người, chính là Lâm Mỹ Mỹ, kẻ hôm trước đã bán măng dởm cho Lâm Ký Tửu Lâu.

Chỉ thấy ả ta đang trốn ở góc tường, dùng thanh tre nhỏ gạch mạnh lên tường nhà họ Lâm. "Có gì mà đắc ý, chẳng qua chỉ là nhà ngói gạch xanh thôi sao. Lâm Tam Nương, tiện nhân nhà ngươi, chúc nhà ngươi sớm ngày sụp đổ!"

Lâm Chân Châu chợt nảy ra một kế. Nàng ta thì thầm mấy câu với nha hoàn đi bên cạnh. Nha hoàn bèn bước về phía Lâm Mỹ Mỹ.

Lâm Tam Nương khách khí cảm ơn Khương Vi Minh: "Đa tạ đại nhân đã ra tay giải vây!"

Chỉ thấy khóe môi Khương Vi Minh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhạt. Hắn lịch sự thi lễ trước, sau đó mới nhẹ nhàng trao hộp quà mừng trong tay cho nàng.

Lâm Tam Nương nhận lấy, tiện tay mở chiếc hộp gỗ tinh xảo chạm trổ hoa văn ra, cúi đầu nhìn. Đôi mắt nàng lập tức sáng rỡ, bên trong lại là một đôi ngọc thủ trạc (vòng tay ngọc), nhìn qua đã biết giá trị không nhỏ.

Nàng mặt dày nhận lấy. "Đa tạ lễ mừng của đại nhân!"

Lý Quang Tự cũng nói lời chúc mừng: "Tiểu viện này tuy xây hơi nhỏ, nhưng cách bố trí lại không tệ. Đây, đây là quà mừng của ta."

Lâm Tam Nương bĩu môi, nhưng không giận, nhận lấy quà mừng. Mở ra xem, hóa ra là một bầu rượu. Nàng không hề chê bai, vẫn vui vẻ nhận lấy.

Đợi mọi người ăn uống no say, khách khứa đều trở về.

Lâm Tam Nương ở trong phòng mình, ngồi bên chiếc bàn trà gỗ đỏ 'mượn' được từ phủ Khương Vi Minh, nhấp một ngụm rượu Lý Quang Tự tặng, đồng thời thưởng thức đôi vòng ngọc Khương Vi Minh biếu.

"A ~ Rượu thật là thơm nồng."

Giọng nói hệ thống vang lên. 【Đinh, hai chiếc vòng tay phỉ thúy xanh thượng phẩm, trị giá sáu triệu tiền ảo, có thu hồi không?】

Rượu trong miệng Lâm Tam Nương suýt phun ra.

"Trời ạ, đôi vòng tay này quý thật, Khương Vi Minh quả đúng là một vị thần tài mà!"

【Thu hồi!】

Khương Vi Minh làm sao biết Lâm Tam Nương quay đầu đã bán đôi vòng tay ngọc hắn tặng, lúc này đang đọc sách trong thư phòng, hắn chỉ cảm thấy có gì đó là lạ.

Lâm Tam Nương cười hắc hắc, vòng tay biến mất. Nàng liếc nhìn chiếc hộp, trong hộp còn có một phong thư tiến cử.

Nàng mở ra xem, khóe miệng nhếch lên, thầm nghĩ vị thần tài này làm việc cũng khá đáng tin cậy. Nhưng nàng mấy hôm nay không tiện đi lại, đợi vài ngày nữa hãy bắt tay vào việc này.

Nàng đặt thư tiến cử Khương Vi Minh viết lên bàn. Đúng lúc này, Trần Hoa dẫn ba đứa trẻ bước vào.

"Tắm rửa sạch sẽ rồi, Tam Lang thơm quá đi mất!"

Lâm Tam Nương bất đắc dĩ: "Nương, người cứ gọi hắn là Dịch Nhi đi, hắn đã không còn tên Tam Lang nữa rồi."

Trần Hoa đã uống hai chén rượu, lúc này đang vui vẻ: "Đúng đúng đúng, Dịch Nhi thơm quá trời!"

Đại Nha bĩu môi: "Nãi, con và muội muội cũng thơm mà!"

Nhị Nha ra sức gật đầu: "Đúng đó, Nãi, con cũng rất thơm, Nãi không tin thì ngửi thử xem." Nói rồi, bé đưa tay ra, muốn Trần Hoa ngửi thử.

Trần Hoa vội vàng đặt Lâm Dịch xuống, tay trái một đứa, tay phải một đứa, ôm Đại Nha và Nhị Nha, nghiêm túc ngửi ngửi. "Ừm, cháu gái yêu của Nãi, thơm thật là thơm! Thơm đến nỗi Nãi muốn c.ắ.n một cái đây." Trần Hoa giả vờ há to miệng đầy mùi rượu, làm động tác muốn cắn.

Đại Nha và Nhị Nha đồng thời nhăn mày, bịt miệng lại. "Nãi, Nãi hôi quá!"

Trần Hoa cười ha hả, đặt hai đứa xuống.

Đại Nha, Nhị Nha và Lâm Dịch xúm lại gần Lâm Tam Nương: "Nương, người đỡ hơn chưa."

Mấy đứa trẻ đặc biệt hiểu chuyện. Trần Hoa đã dặn dò trước rồi, quãng thời gian này không được đòi nương ôm, cũng không được chạm vào nương, vì nương bị thương.

Bởi vậy, chúng chỉ đứng trước mặt Lâm Tam Nương, xếp thành một hàng, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.

Lâm Tam Nương cưng chiều nhìn ba đứa con: "Nương đã khỏe hơn nhiều rồi. Đúng rồi, Đại Nha và Nhị Nha, vẫn chưa có tên hay, giờ nương đặt cho các con một cái tên thật hay có được không!"

Đại Nha và Nhị Nha gật đầu đầy mong đợi, đồng thanh đáp: "Dạ!"

"Đại Nha, con tên là Lâm Thời Di. Thời (thời cơ) đến vận (may mắn) chuyển, nguyện cho con cả đời được ung dung tự tại. Nhị Nha, con tên là Lâm Thời An. Nguyện cho con cả đời bình an thuận lợi!"

Lâm Tam Nương thực ra đã sớm nghĩ ra tên cho chúng trong đầu, chỉ là quên chưa nói với chúng mà thôi.

Trần Hoa ngẩn người một lát, sau đó mừng rỡ đến rơi nước mắt: "Tam Nương, cái tên này hàm ý thật là quá tốt!"

Đại Nha và Nhị Nha vui vẻ chạy quanh trong phòng.

"Ye, con là Thời Di rồi!"

"Ye, con là Thời An rồi!"

"Thời An!" Đại Nha phấn khích gọi Nhị Nha.

Nhị Nha cười toe toét: "Con đây, Thời Di! Tỷ tỷ!"

Hai nha đầu hớn hở kéo tay Lâm Dịch, nhảy chân sáo chạy ra khỏi phòng, nóng lòng muốn cho người khác biết tên mới của mình.

Lâm Tam Nương cười, lắc đầu. Chỉ là một cái tên thôi mà, lại vui vẻ đến nhường này.

Trần Hoa hài lòng nhìn bóng lưng ba đứa trẻ, rồi ngồi xuống trước mặt nàng. Vô tình thấy vò rượu trên bàn đã được mở nắp, sau đó bà ghé sát lại gần Lâm Tam Nương ngửi.

Bà vốn dĩ còn đang vui vẻ, thần sắc chốc lát đã trở nên nghiêm nghị. "Ai nha, có phải ngươi da ngứa rồi không, bị thương mà còn dám uống rượu?"

Lâm Tam Nương ngây ra, cười gượng gạo: "Chỉ, chỉ là nếm một ngụm thôi."

Trần Hoa thu lại vò rượu, nghiêm khắc cảnh cáo nàng: "Ngươi đó nha, sao không biết yêu quý thân thể mình chút nào chứ. Rượu này nương tịch thu!"

Lâm Tam Nương cười hì hì đồng ý: "Con biết rồi nương!"

Biểu cảm của Trần Hoa dịu đi rất nhiều.

Lâm Tam Nương chuyển đề tài: "Nương, trước đó người nói đi nhà Trương Bảo Nghi cầu thân, chuyện này thế nào rồi?"

"Người mai mối đã đến nhà họ Trương thưa chuyện rồi, chỉ là Trương Phú Lâm không đồng ý hôn sự này. Không đồng ý thì thôi, nhà ta điều kiện thế này, có khối cô nương để mà kén chọn."

Lâm Tam Nương nghi hoặc: "Vì sao không đồng ý?"

"Ai, nhà Trương Phú Lâm không có nhi tử, nữ nhi thứ ba Trương Bảo Nghi, là phải chiêu tế (tuyển rể), nên không đồng ý Trương Bảo Nghi gả về nhà ta."

Trần Hoa bất đắc dĩ nói.

"À? Chuyện này lẽ nào trước đó người không nghe ngóng rõ sao?"

"Lúc đó nương vội quá, không điều tra rõ chuyện này." Trần Hoa hơi cảm thấy có lỗi.

"Thôi được rồi, đã vậy, chúng ta cũng không thể miễn cưỡng." Lâm Tam Nương chợt thấy tiếc nuối, ấn tượng của nàng về Trương Bảo Nghi không tệ, Lâm Nhị Cẩu cũng có cảm tình với Trương Bảo Nghi. Hai người này nếu thành thân, nhất định sẽ là lương duyên.

Ngày hôm sau, Lâm Tam Nương ngủ dậy xong, cảm thấy mình lại ổn rồi.

Tuy rằng vết thương vẫn đau, nhưng so với trước đó đã khá hơn nhiều.

Nàng nóng lòng muốn đứng dậy, căn dặn Lâm Nhị Cẩu đi đến trang viên xem tình hình đất đai.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.