Cô Dâu Quân Nhân Thập Niên 90: Chồng Đặc Công Biệt Tích - Chương 8: Chuyện Này Không Thể Không Nói Rõ Ràng

Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:18

Câu nói mà Cẩm Thư nói với người đàn ông chụp ảnh là: "Bán một cây cho anh hoa hồng 3 hào, em còn có thể giúp anh đăng ký thông tin khách hàng."

Ấn tượng của nhiếp ảnh gia về Cẩm Thư lập tức thay đổi từ "cô gái lừa đảo tham lam" thành "nữ thần tài hiền hậu dễ mến"

Nửa câu đầu Cẩm Thư đưa ra hoa hồng, dùng sức mạnh đồng tiền để thuyết phục, nửa câu sau đề nghị giúp đăng ký, chính là giải quyết điểm đau của nhiếp ảnh gia.

Người chụp ảnh đều là dân ngoại tỉnh, cần đăng ký gửi ảnh qua bưu điện.

Cẩm Thư quan sát thấy nhiếp ảnh gia viết chữ rất chậm và rất xấu, lãng phí khá nhiều thời gian vào việc đăng ký.

Cô sẵn sàng giúp giải quyết khó khăn của đối phương, nhiếp ảnh gia cầu còn không được, thời gian tiết kiệm được có thể chụp thêm vài người.

Bán hàng đạt đến trình độ đỉnh cao, trong đầu tuyệt đối không nghĩ cách lừa gạt khách hàng, mà là tìm mọi cách khiến khách hàng hài lòng, khách hàng hài lòng tự nhiên sẵn sàng rút tiền ra trả.

Kem cây màu tím bỗng chốc biến thành đặc sản Bắc Kinh.

Kem lớp vỏ giòn thì thành phố nào cũng có, nhưng nhà sản xuất khác nhau, hương vị cũng khác nhau, nói là đặc sản Bắc Kinh cũng không tính là lừa đảo.

Cẩm Thư ngồi xuống phía sau bàn, đặt thùng kem sang một bên, vừa đăng ký vừa bán kem, có nhiếp ảnh gia giúp quảng bá, hầu như tất cả mọi người chụp ảnh đều mua.

Một cây kem Cẩm Thư bán 1.5 tệ, cho nhiếp ảnh gia 3 hào hoa hồng, so với cổng rạp chiếu phim còn kiếm được nhiều hơn 2 hào.

Khách hàng cầm kem chụp ảnh cũng đều rất hài lòng, chụp ảnh không không thật kém phần thú vị, trên tay cầm một cây kem đặc sản vừa thời thượng vừa thể diện, về nhà cũng dễ khoe khoang với họ hàng bạn bè.

100 cây kem màu tím chưa đầy 2 tiếng đã bán hết, có người đi cùng đơn vị, mua một lần là hơn chục cây, loại khách đoàn này tiếp đón ba năm người là bán gần hết.

Kem bán hết, Cẩm Thư không đi, tiếp tục giúp nhiếp ảnh gia đăng ký, cho đến khi nhiếp ảnh gia dùng hết cuộn phim thu dọn.

Biểu hiện nghĩa khí này của cô giành được thiện cảm của nhiếp ảnh gia, đợi người ta đi hết, nhiếp ảnh gia tiến đến giơ ngón tay cái khen ngợi Cẩm Thư.

"Cô thật lợi hại, tôi chưa từng thấy cô gái nào như cô."

"Bây giờ thì đã thấy rồi đó." Cẩm Thư lấy ra ba mươi tệ đưa cho nhiếp ảnh gia, lại lấy cho anh ta một cây kem.

"Lấy kem thay rượu, chạm một cái, chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Nhiếp ảnh gia không ngờ cô còn giữ lại một cây cho mình, đón lấy, hai người cách lớp giấy gói chạm vào nhau.

"Cô em, cô có đối tượng chưa, em trai tôi chưa kết hôn giới thiệu cho cô nhé?" Nhiếp ảnh gia chỉ hận mình kết hôn sớm không có cơ hội.

Xinh đẹp lại còn biết kiếm tiền, làm việc tháo vát, đầu óc linh hoạt, người phụ nữ này ai cưới về đều là bảo bối!

Cẩm Thư ngậm kem bất lực.

Tại sao những người này đều nhiệt tình mai mối giới thiệu đối tượng như vậy nhỉ?

Bày tỏ lòng biết ơn với phụ nữ là nhét cho cô ta một người đàn ông?

"Chồng em là quân nhân." Cẩm Thư lại đầy ác ý bổ sung một câu, "Trước khi anh ấy nhập ngũ, đ.á.n.h khắp các tên du côn trong vòng năm dặm, anh xác định muốn giới thiệu em trai cho em?"

Nhiếp ảnh gia lắc đầu như bổng lật.

Phá hoại hôn nhân quân nhân phải ngồi tù, đ.á.n.h khắp 5 dặm không đối thủ, hai cái này bỏ riêng ra một cái anh ta cũng không dám trêu, huống chi là hợp hai làm một!

"Cô em, tôi tên Bạch Lãng, cô tên gì?"

"Vu Cẩm Thư."

"Vân trung thuỳ ký Cẩm Thư lai, Nhạn tự hồi thì, Nguyệt mãn Tây Lâu, tên hay lắm." Bạch Lãng khen ngợi.

Vu tổng nhún vai, tàm tạm thôi, dù sao cũng hay hơn Vu Tiểu Muội.

"Sao cô cứ như con trai vậy, phóng khoáng dễ chịu thế?" Bạch Lãng tò mò, trong ấn tượng của anh con gái đều là kín đáo úp mở, mang theo chút tính khí trẻ con, tâm tư rất nhiều, vợ anh chính là như vậy.

"Em không nghĩ nói phụ nữ như đàn ông là lời khen ngợi, người có trăm ngàn loại, tính cách đều khác nhau, phụ nữ dễ chịu nhiều vô kể, anh sau này thấy nhiều biết rộng thì sẽ biết." Vu tổng sửa lại định kiến của Bạch Lãng.

Bạch Lãng cười vui, bị cô gái chê mình không có hiểu biết.

Nhưng anh không tức giận, Cẩm Thư nói thẳng nói thật, sức hút cá nhân độc đáo khiến Bạch Lãng vô cùng ngưỡng mộ.

"Ngày mai cô còn đến không, tôi nghĩ chúng ta hợp tác thế này có thể tiếp tục." Bạch Lãng nói.

Cẩm Thư giúp anh đăng ký, hiệu suất của anh nhanh hơn nhiều, cho dù không có hoa hồng kem, anh kiếm được cũng nhiều hơn ngày thường.

"Em đến lúc 10 giờ sáng, ngày mai anh đến bưu điện, mua phong bì và tem thư, em sẽ viết tên khách hàng lên phong bì, đỡ phải anh chép lại một lần nữa, số thứ tự em viết ở mặt sau phong bì, như vậy khi anh gửi thư cũng không nhầm." Vu tổng giỏi quan sát tổng kết, tối ưu hóa quy trình của Bạch Lãng.

Miệng Bạch Lãng biến thành chữ o, nhìn Cẩm Thư gần như sùng bái, cô bây giờ không chỉ là nữ thần tài, mà còn là nữ Bồ Tát!

Hai người hẹn ngày mai tiếp tục hợp tác, nhìn bóng lưng phóng khoáng của Cẩm Thư, Bạch Lãng cảm thán.

"Sao người phụ nữ tốt đều là của người khác thế, chồng cô ấy thật có phúc khí a......"

Cẩm Thư thu hoạch khá lớn.

Một ngày kiếm được 120 tệ, bằng lương một tuần của người khác.

Lúc về, cô đặc biệt đến chợ bán buôn băng cassette hôm qua, muốn trả lại chênh lệch giá cho người ta.

Thời gian hơi muộn, tiểu phu băng cassette đã thu dọn, không gặp được, Cẩm Thư quyết định ngày mai sẽ đến lại.

Cẩm Thư mang theo thành tựu kiếm tiền về nhà, vừa bước vào sân, cảnh tượng vở kịch giữa trưa lại diễn lại.

Sân vườn vây quanh một vòng người xem náo nhiệt, người nhảy cẫng c.h.ử.i bới đổi thành Trương Chiêu Đệ, tóc tai Trương Chiêu Đệ cũng dựng đứng.

Nhìn là biết bị "chào hỏi" bởi lưới điện tự chế của Cẩm Thư, lưới điện của Cẩm Thư trong một ngày hoàn thành double kill.

"Vu Tiểu Muội cái đồ tiện chủng nhà ngươi! Ngươi lắp thứ này hại mẹ đẻ ngươi!" Trương Chiêu Đệ c.h.ử.i bới thậm tệ, lời thoại giống hệt Lâm Đại Cô bị điện giật giữa trưa.

"Thím, hôm qua chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi, thím tự miệng nói ra, không cho cháu gọi thím là mẹ." Cẩm Thư lịch sự nhắc nhở.

Vô cớ nhiều thêm một ông chồng cô đã rất khổ sở rồi, cô không muốn nhiều thêm một bà mẹ, lại còn là loại mẹ trọng nam khinh nữ không có phẩm chất gì.

Gọi là thím rất tốt.

"Nghe này, mọi người nghe này, lời đại nghịch bất đạo như vậy nó cũng dám nói, Vu Tiểu Muội, con rể ta về nhìn thấy ngươi như thế, không một cái tát đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi sao?"

"Con rể thím là ai vậy? Là yểu quỷ thím c.h.ử.i hôm qua à? Hình như thím còn muốn cướp tiền tuất của anh ta? Anh ta không c.h.ế.t, thím đặc biệt thất vọng nhỉ?"

Trương Chiêu Đệ giơ tay lên định đ.á.n.h cô, không cần Cẩm Thư đ.á.n.h trả, hàng xóm ùa lên, ôm cánh tay, ôm eo thùng nước.

Có người thật lòng tốt không đành lòng nhìn Trương Chiêu Đệ bắt nạt người, có người mấy ngày nay ngồi lê đôi mách cảm thấy hư không, sợ Lâm Nghị Hiên về tính sổ chạy đến biểu hiện.

Lâm Nghị Hiên sống lại, đạo đức và lương tâm thất lạc của những người này cũng đều có, Cẩm Thư đứng ngoài lạnh lùng quan sát, đây chính là nhân tính.

"Vu Tiểu Muội, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi!" Trương Chiêu Đệ bị mọi người kéo lại, trong lòng sốt ruột.

Người c.h.ế.t sống lại, tiền tuất không cánh mà bay, bà ta sốt ruột cần tiền mua bí phương sinh con trai, đỏ cả mắt, thấy Cẩm Thư đi vào nhà không thèm để ý bà ta, bất chấp lời nói:

"Vu Tiểu Muội, ngươi không sợ ta nói bí mật của ngươi cho Lâm Nghị Hiên biết sao, hắn biết được chắc chắn sẽ li hôn với ngươi, đến lúc đó ngươi khóc không có chỗ nào mà khóc!"

Tai những người hóng hớt trong sân đều dựng lên, bí mật gì thế?

Cẩm Thư đã đóng cửa được một nửa, nghe thấy lời của Trương Chiêu Đệ lập tức đóng băng.

Bí mật biết được chắc chắn sẽ li hôn... chuyện này không thể không nói rõ ràng?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.