Có Em Gái Ốm Yếu , Hai Anh Trai Không Dám Lấy Vợ ! - 139
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:55
Bùi Từ hôm nay cùng Phương Tri Lễ bận trước bận sau. Cuối cùng, khi mọi thứ trong phòng đã trở về vẻ tĩnh lặng, anh mới phát hiện Phương Tri Ý không ở trong phòng. Anh vội vàng khoác thêm áo, lấy khăn quàng cổ rồi chạy ra ngoài.
Quả nhiên, cô gái nhỏ đang đứng một mình giữa sân, cả người như bị tuyết trắng bao lấy.
Hôm nay cô mặc bộ áo màu đỏ cam nổi bật, vì để hợp với không khí vui mừng của ngày cưới. Sắc đỏ rực rỡ ấy trên nền tuyết trắng muốt khiến cô giống như một linh vật nhỏ, mang theo sự sống và may mắn giữa mùa đông giá lạnh.
Không biết "tiểu linh vật" này đang ngẩng đầu ngắm cái gì. Bùi Từ bước đến gần, không nói một lời, nhẹ nhàng quàng chiếc khăn lên đầu cô, rồi vòng thêm một vòng quanh cổ. Chiếc khăn hơi lớn, che gần nửa gương mặt nhỏ của cô, khiến cô thoạt nhìn trông càng nhỏ bé và ngoan ngoãn hơn thường ngày.
Phải một lúc sau, cô mới chớp chớp mắt hoàn hồn lại, đôi má phơn phớt hồng vì gió lạnh:
“Em có lạnh đâu.”
“Không lạnh cũng phải mang vào.” Bùi Từ thấp giọng nói, ngữ khí không trách mắng mà dịu dàng đến lạ. “Chiếc khăn này là em tự đan mà, không chịu đeo chẳng phải là... tự chê chính mình sao?”
Quả nhiên, Phương Tri Ý lập tức trừng mắt: “Dám chê? Không cho anh !” Nói rồi Phương Tri Ý giơ hai móng vuốt nhỏ ôm chặt lấy khăn quàng như thể thật sự "quyết tâm" không cho anh.
Bùi Từ bật cười, vội vàng giơ tay đầu hàng: “Không dám, không dám. Khăn mà Tri Ý đan, đẹp nhất trên đời.”
Anh thuận thế đứng sát lại bên cô, vai kề vai, ánh mắt cũng hướng lên theo tầm nhìn cô ban nãy. Chỉ thấy bầu trời đêm sâu thẳm, một vầng trăng sáng treo lặng lẽ giữa không gian tĩnh mịch.
“Vừa rồi đang nhìn gì thế?” Anh hỏi khẽ.
“Ánh trăng.” Cô đáp, giọng mơ màng.
“Đẹp không?”
“Đẹp.”
Cuộc đối thoại của hai người nghe thì có vẻ thực nhàm chán, không có tí "dinh dưỡng" nào, nhưng không hiểu sao bản thân hai người một hỏi một đáp lại làm không biết mệt, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhàng, vui sướng.
“Thích mùa xuân không?” Bùi Từ đột nhiên nghiêng đầu hỏi.
Bùi Từ đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt hơi cong: “Thích mùa xuân không?”
Phương Tri Ý liếc anh một cái đầy nghi hoặc. Người này hôm nay sao lại hỏi mấy câu không đầu không đuôi thế nhỉ ? Nhưng cô vẫn thuận miệng đáp, vốn định nói “thích”, đến miệng lại cố tình vặn ngược:
“Không thích.”
Quả nhiên, Bùi Từ hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút mất mát.
Phương Tri Ý cảm thấy mình trêu chọc thành công, trong lòng dâng lên cảm giác thắng lợi nho nhỏ, đang định cười thầm thì lại nghe anh nói bằng giọng ôn tồn:
“Vậy... thử thích một chút xem sao.”
“Em làm gì phải nghe lời anh.”
Nói xong còn khiêu khích nhướng mày.
“Vì mùa xuân... mùa xuân sẽ đưa em đi Đông Bắc.” Bùi Từ đột nhiên nói, giọng nói nhẹ như một làn gió ấm thổi qua, xua tan cái lạnh đêm đông.
“Đông Bắc có…” Phương Tri Ý theo phản xạ đáp lại, rồi chợt khựng lại — Đông Bắc có cha mẹ, là cha mẹ cô, cha mẹ cô đang ở đó.
Cô lập tức quay đầu nhìn người bên cạnh: “Bùi Từ ca, anh muốn đưa em đi thăm cha mẹ em sao?”
Đôi mắt cô cong cong, hai người đứng gần nhau, Bùi Từ có thể nhìn thấy rõ đôi đồng tử đen láy như mực của cô, dưới ánh trăng sáng lấp lánh như đá mã não. Cô luôn nhìn thẳng vào mắt người khác một cách nghiêm túc, không để lại cho họ đường lui.
Mỗi lần bị cô nhìn chằm chằm như thế, Bùi Từ đều muốn buột miệng đồng ý với bất cứ yêu cầu nào. Nhưng nghĩ đến việc tiểu lừa đảo này chuyên môn nói không giữ lời, còn cố ý đối nghịch với mình, anh lại có chút buồn bực, rầu rĩ mở miệng: “Không đi. Dù sao em cũng không thích...”
“Thích! Em thích! Bùi Từ ca, em thích mùa xuân nhất!” Phương Tri Ý lập tức túm lấy cánh tay anh, tung "sát chiêu", còn cố ý dụi đầu vào tay áo anh. Qua lớp áo bông dày cộm, anh vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại, xù xù truyền đến từ mái tóc cô.
Khi làm nũng với anh trai, cô cũng như thế này. Giờ đối với anh cũng vậy. Rõ ràng, cô hoàn toàn xem anh là anh trai mà đối đãi.
Bùi Từ đưa tay nhẹ nhàng đẩy đầu cô ra: “Không được thân cận quá với nam đồng chí khác ngoài anh trai mình.”
Phương Tri Ý bị đẩy ra, đôi mắt cụp xuống, hai tay vẫn nắm lấy ống tay áo của anh. Nghe thấy câu đó, cô dừng lại một chút rồi khẽ nói: “Anh đâu phải nam đồng chí khác, anh là Bùi Từ ca mà.”
Nói xong, cô lại tiếp tục quấn lấy anh: “Em mặc kệ, anh đã nói sẽ đưa em đi thăm cha mẹ, không được đổi ý đâu nhé!”
Bùi Từ thở dài trong lòng… cái đồ ngốc này.
Không biết anh còn phải bị dày vò bởi cô đến bao giờ nữa.
Tuy nhiên, cuối cùng Bùi Từ vẫn đồng ý: tháng Tư năm sau, anh sẽ đưa cô đi Đông Bắc.
Anh cả kết hôn, rất nhanh lại có thể nhìn thấy cha mẹ, Phương Tri Ý cảm thấy cuộc sống của mình ngày càng tốt hơn, và cũng ngày càng hạnh phúc hơn.