Có Em Gái Ốm Yếu , Hai Anh Trai Không Dám Lấy Vợ ! - 161
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:56
Nhưng trong lúc Trương Khâu đang say men lý tưởng, thì ở căn cứ, có người đang không vui một chút nào—Bùi Từ.
Anh rất không hài lòng khi Thái lão thủ trưởng một mình cầm bản vẽ của Dạng Dạng đi gặp Viện trưởng Trương. Cái gì gọi là “đưa giúp”? Vốn dĩ Tri Ý có thể trực tiếp tự mình trao đổi, thậm chí tự đề xuất điều kiện. Vậy mà giờ đây, bản thân còn chưa gặp mặt Viện trưởng, bản vẽ lại bị mang đi trước rồi.
Cảm giác này... giống như cô ấy vừa làm áo cưới cho người khác.
Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa, Bùi Từ trực tiếp xông thẳng vào văn phòng Thái Thiệu Hoài. Đương nhiên, đi cùng còn có Phương Tri Lễ. Hai đứa trẻ to xác thường ngày đấu nhau chí chóe, ai cũng không nhìn vừa mắt ai, nhưng lần này lại hiếm thấy đồng lòng: không thể để Dạng Dạng chịu thiệt!
Thái Thiệu Hoài vừa thấy hai đứa “xông vào như muốn đập văn phòng người ta”, sắc mặt lập tức trầm xuống. Đầu tiên là quạt cho mỗi đứa một trận:
“Gặp chuyện là xông xáo, xúc động, đây là phong thái một phi công ưu tú à? Ngày thường huấn luyện giữ vững tâm lý đâu rồi? Quảng cho chó ăn hết rồi à ?”
Phương Tri Lễ biết tính cách của mình, vì chuyện này bị anh cả huấn không ít, nên nhất thời không dám mở miệng, chỉ dám "ngoan hiền" đứng một bên tỏ vẻ "kiên cường".
Còn Bùi Từ thì khác, căn bản không sợ.
Anh thẳng thắn đáp:
“Phi công không chỉ cần trấn định khi gặp nguy, mà khi cần thiết cũng phải đưa ra quyết định trong tích tắc. Nếu không đủ thần tốc, e là hôm đó thủ trưởng đã phải viết báo cáo sự cố chuyến bay thử rồi.”
Lời này khiến Thái Thiệu Hoài sững người. Giơ tay chỉ vào anh hồi lâu, cuối cùng chỉ nghẹn ra được mấy chữ:
“… Tốt, tốt lắm!”
“Cháu chỉ nói sự thật thôi.”
Anh chàng này cậy sủng sinh kiêu, căn bản không coi ai ra gì.
Thái Thiệu Hoài tức đến mức bật cười—thằng nhóc này, không chỉ trưởng thành mà còn biết nắm thóp người ta rồi trả treo cơ đấy.
“Được rồi, nói đi, hùng hổ xông vào đây, định làm loạn văn phòng của tôi à? Muốn gì?”
Nếu Thái lão thủ trưởng đã mở lời, Bùi Từ liền không khách khí, lập tức nói thẳng hết mọi điều chất chứa trong lòng.
“Rõ ràng là Dạng Dạng phát hiện vấn đề động cơ. Cũng chính cô ấy tự tay vẽ bản vẽ cải tiến. Tại sao... đến tận bây giờ cô ấy còn chưa được gặp mặt Viện trưởng Trương? Tại sao? Là do cô ấy không đủ tư cách sao?”
Anh dừng một chút, ánh mắt lạnh xuống, giọng nói cũng trầm hẳn:
“Hay là… ngay từ đầu, Thủ trưởng căn bản không định để ai biết đây là công lao của cô ấy? Cuối cùng bản vẽ này rốt cuộc sẽ mang tên ai?”
Câu hỏi kia như một mũi tên b.ắ.n thẳng vào mặt, khiến Thái Thiệu Hoài giận dữ vỗ mạnh xuống bàn:
“Bang!”
Cả căn phòng run lên.
“Đây là suy nghĩ của một mình cậu?” Giọng ông sắc như dao.
“Là cậu, hay là của hai cậu?” Ánh mắt quét một vòng từ Bùi Từ đến Phương Tri Lễ.
“Hay là… của Dạng Dạng?”
Quang minh lỗi lạc hơn nửa đời người, không ngờ lại có ngày bị hai "tiểu súc sinh" này nghi ngờ, lại còn là những binh lính do chính mình chọn lựa kỹ càng, lúc trước ánh mắt của ông rốt cuộc là bị làm sao vậy, quả thực sắp bị hai thằng nhóc này làm cho tức c.h.ế.t rồi.
“Không liên quan đến Dạng Dạng, cô ấy/ em ấy cũng không biết chúng cháu đến.” Hai người đồng thanh, nét mặt kiên định.
“Chúng cháu chỉ là bất bình thay Dạng Dạng.” Lại đồng thanh, không một giây do dự.
“Đến đây, nói xem bất bình chỗ nào?” Thái Thiệu Hoài vẫy tay trừng mắt nhìn hai "tiểu súc sinh" không biết chữ ch.ế.t viết như thế nào kia. Hôm nay mà không nói ra được cái gì giống tiếng người thì xem ông đây treo hai thằng nhóc này lên đánh như thế nào cho vừa lòng hả dạ.
Bùi Từ không sợ, hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
“Thủ trưởng, ngài không thể vì Dạng Dạng ít tuổi, không hiểu chuyện ngoài kỹ thuật, mà để mặc cô ấy bị gạt ra ngoài cuộc.”
“Cô ấy chính là người phát hiện sự cố động cơ, chính tay vẽ bản vẽ. Viện trưởng Trương đến căn cứ, nhìn thấy kết quả liền vô cùng hài lòng. Ngài thì lại cầm bản vẽ đi gặp ông ấy, nhưng từ đầu tới cuối, Dạng Dạng không hề được gặp mặt, không hề được hỏi ý kiến.”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc:
“Theo tính cách của Viện trưởng Trương, nếu biết bản vẽ là của cô ấy, Dạng Dạng hoàn toàn có thể được mời vào viện nghiên cứu. Thậm chí còn là nhân viên thực tập trọng điểm bồi dưỡng."
Nhưng rốt cuộc Dạng Dạng có biết không? Không biết gì cả. Đến tận khi Viện trưởng Trương rời đi rồi, cô ấy còn đang ôm hy vọng rằng mình sẽ được chọn.
Giọng nói đến cuối có chút trầm xuống, nhưng vẫn cứng rắn:
“Cô ấy còn nói với cháu, căn cứ khó khăn, nên tất cả vật chất khen thưởng đều không cần.”
“Nhưng cái cô ấy cần… không phải là mấy đồng nhuận bút. Mà là sự công nhận. Là một lời khẳng định rõ ràng: ‘Đây là bản vẽ của cô ấy’. Là tư cách được trực tiếp bước vào một môi trường xứng đáng với năng lực của mình.”
Dạng Dạng cứu một chiếc chiến cơ, thậm chí cứu luôn cả một phi công, nhưng lại bị quên lãng
Anh quả thực cảm thấy không đáng thay cho cô.