Có Em Gái Ốm Yếu , Hai Anh Trai Không Dám Lấy Vợ ! - 214

Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:57

Mặc dù thời đại này tư tưởng bảo thủ, nhưng hai người lại không ở trên đường lớn. Lúc này mặt trời đang đứng bóng, trên đường cơ bản không có ai, họ lại ở trong xe, hôn một cái lên má cũng không sao. Dù sao Bùi Từ đã đồng ý mọi thứ rồi, cô là bạn gái thì vẫn phải cho chút ngon ngọt, nhỡ anh thật sự hiểu lầm mình là một người phụ nữ tệ bạc thì sao?

Ban đầu, Bùi Từ nhìn chằm chằm tay cô, âm thầm đưa tay mình đến gần tầm với của cô. Anh muốn lặng lẽ chạm vào một chút, lại chạm vào một chút, nếu cô không phản đối anh sẽ nắm chặt lấy. Nào ngờ trong nháy mắt cảm giác trên gò má bị một thứ gì đó mềm mềm, ấm áp áp vào.

Một cái hôn nhẹ như gió thoảng, vừa chạm vào da thịt, đồng tử anh như co giật một cái, tim suýt nữa nhảy vọt khỏi lồng ngực.

Mắt anh mở to tròn, không thể tin nổi — cô thật sự hôn anh rồi!

Trong đầu Bùi Từ như có pháo hoa nổ tung, một tiếng “đùng” vang lên khiến lý trí anh bay mất. Gương mặt đỏ ửng như bị ánh mặt trời thiêu cháy. Trái tim anh đập dồn dập như trống trận, khóe miệng cũng không kiềm được mà cong lên — nụ cười ngốc nghếch đầy hạnh phúc.

Dạng Dạng hôn anh!

Có đối tượng tự mình chủ động, anh chẳng còn lý do gì để rụt rè nữa. 

Bùi Từ lập tức vươn tay nắm lấy tay Phương Tri Ý, bàn tay ấy mềm mại, hơi ấm thấm vào da anh khiến trái tim càng run rẩy. Anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, đan mười ngón tay vào nhau, rồi lại đặt tay lên n.g.ự.c mình như sợ đánh mất.

Có người yêu thật tốt quá. Được hôn một cái thôi mà cảm giác còn hơn cả được trao huân chương. Miệng cô sao mà mềm thế không biết, sau này nhất định phải được hôn thêm vài lần nữa.

Mà khoan đã… Dạng Dạng từ khi nào lại táo bạo như thế?

Anh nhớ lại lần đầu gặp cô, chỉ cần anh buông vài lời trêu ghẹo là cô đã đỏ mặt cúi đầu, rụt rè như chú thỏ con. Vậy mà giờ đây, cô lại dám chủ động hôn anh!

Nghĩ tới đây, trong lòng Bùi Từ như có pháo tết đốt liên hồi — bùm bùm bùm! — đầy ắp vui sướng. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng anh cũng tìm ra lý do mà bản thân cho là hợp lý: trước đây là người lạ, còn giờ là người yêu. Mà đã là người yêu thì anh chính là của cô, nên cô không cần e dè gì nữa.

Bùi Từ nghĩ như vậy, trong lòng như pháo nổ, vừa vui vẻ lại vừa nhịn không được cảm giác mình sắp nổ tung.

Nghĩ đến đó thôi mà anh thấy mình như sắp nổ tung vì hạnh phúc.

“Bùi Từ! Mau lái xe đi!” – Giọng Phương Tri Ý vang lên, tuy gắt nhẹ nhưng lại không hề có chút giận dỗi nào. Cô vốn đã quen có anh bên cạnh, quen hơi thở của anh quanh quẩn nơi sống mũi, nên không tự nhiên cũng sinh ra cái kiểu ỷ lại, vừa làm nũng vừa ra oai.

Có điều, sau khi hôn xong nhìn Bùi Từ càng ngốc hơn, bản thân mình cũng không nhịn được mà đỏ mặt theo. Tay còn bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, mồ hôi lòng bàn tay cô và mồ hôi lòng bàn tay anh hòa quyện, cảm giác hơi nóng truyền khắp cơ thể. Ngay cả không khí trong xe cũng trở nên khô nóng oi bức. Cô dùng sức rút tay ra rồi trừng mắt nhìn anh một cái, trong ánh mắt đều là cảnh cáo: nhanh lái xe, nếu không cô sẽ đánh người đấy.

Nhưng khổ nỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, dù có cố trừng mắt cũng chẳng hề đáng sợ, trái lại còn đáng yêu đến mức khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng mà dỗ dành.

Bùi Từ nhìn cô mà lòng như tan chảy: Dạng Dạng hung dữ với anh thì cũng là đáng yêu thôi mà.

“Rồi rồi, Dạng Dạng, anh lái xe đây.” – Anh vừa cười vừa nói, tay siết nhẹ tay cô một lần nữa rồi mới chịu buông ra, khởi động máy.

Tiếng động cơ ầm ầm vang lên, nhưng ánh mắt Bùi Từ thì vẫn dính chặt vào cô gái ngồi bên cạnh, như thể trong thế giới rộng lớn này, chỉ còn một mình cô đáng để anh ngắm mãi không thôi.

Phương Tri Ý bị ánh mắt chăm chú của anh nhìn đến nỗi mặt cũng nóng ran, nghiêng đầu hừ khẽ một tiếng rồi khoanh tay quay mặt sang chỗ khác, tỏ ý không thèm để ý đến anh nữa. Nhưng Bùi Từ thì cứ thế mà cười, lái xe cũng cười, nhìn cái gì cũng thấy vui, một bộ xuân về hoa nở.

Phương Tri Ý vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng còn nghiêm túc suy nghĩ tìm cho anh một cái khẩu trang để đeo. Chỉ hôn má một cái mà cười đến mức này, chẳng lẽ là trúng độc rồi à? Cứ thế này mà về nhà, dù không mở miệng thì cũng bị anh cả, anh hai phát hiện.

May mà qua một lúc, Bùi Từ cũng chịu bình tĩnh lại. Khi xe đến tiệm cơm quốc doanh, tuy trên mặt anh vẫn treo nụ cười không giấu được, nhưng ít ra đã không còn cái vẻ si ngốc như vừa nãy nữa. Vừa thấy cô ngồi xuống, anh lập tức đứng dậy đi xếp hàng mua cơm.

Lần này Phương Tri Ý không ăn cơm nắm tay chảo như trước nữa, mà gọi một bát canh đơn giản cho nhẹ bụng. Canh ở tiệm này cũng không có gì cầu kỳ, chủ yếu là mì bột thái lát nấu với cà chua.

Người đầu bếp bỏ cà chua đã băm nhỏ vào chảo mỡ, xào đến khi mềm nhuyễn, thêm chút nước vào ninh sôi, rồi cho mì sợi cắt lát vào. Khi canh vừa sôi trở lại, rắc thêm chút rau xanh xắt nhỏ. Trời nóng mà ăn canh thế này, vừa dễ tiêu lại vừa mát dạ. Mùa đông ăn thì ấm bụng, mùa hè ăn thì đỡ ngán.

Bùi Từ thấy một bát canh thế này có vẻ không đủ no, nên lại mua thêm một quả trứng luộc cho cô. Đợi mang đồ ra, anh không nói không rằng, đặt bát canh trước mặt cô rồi tự tay bóc trứng, nhẹ nhàng đặt vào bát cô, sau đó mới quay lại lấy phần cơm của mình.

Ăn xong, Bùi Từ vừa dọn khay vừa hỏi:

“Dạng Dạng, em có muốn đi dạo trung tâm thương mại một chút không?”

Phương Tri Ý suy nghĩ rồi đáp:

“Xem phim xong hẵng đi, như vậy mình đi dạo xong rồi về luôn.”

Bùi Từ nghe vậy liền gật đầu:

“Được.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.