Có Em Gái Ốm Yếu , Hai Anh Trai Không Dám Lấy Vợ ! - 258
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:59
Phương Tri Ý khẽ lắc đầu, giọng thành thật:
“Cháu chưa từng đi ạ.”
Trần Thăng liền vỗ đùi một cái, cười ha hả:
“Thế thì phải đi một chuyến! Đến lúc đó để Tiểu Từ đưa cháu đi Bắc Kinh chơi vài ngày, tiện thể ghé qua nhà chú Trần làm khách.”
Ông cười càng thêm thân thiết, ánh mắt đầy vẻ trông mong:
“Bà xã của chú cũng là người Nam Thành đó nha. Tính tình dễ gần, lại nấu ăn rất khéo. Món ăn quê mình ở Bắc Kinh khó kiếm lắm, nhưng vào bếp nhà chú thì kiểu gì cũng đủ món. Đến lúc đó, cháu nhất định phải đến nếm thử cho biết!”
Phương Tri Ý vội nói: “Vâng ạ, chú Trần, sau này cháu nhất định sẽ đến.”
“Dạng Dạng có thích Bắc Kinh không?” Trần Thăng hỏi, giọng điệu có vẻ như vô tâm, nhưng ánh mắt lại chăm chú quan sát phản ứng của cô gái trước mặt.
“Thích ạ.” Phương Tri Ý không hề do dự, trả lời dứt khoát.
Thời nay, chẳng ai lại không thích Bắc Kinh. Bởi vì nơi đó không chỉ là trung tâm của đất nước, mà còn là nơi tọa lạc của Trung Nam Hải – nơi có vị thủ trưởng vĩ đại mà hàng triệu con người đời này ngưỡng vọng.
Trong tâm thức của cả một thế hệ, Bắc Kinh là thủ đô đỏ rực, là đích đến của lý tưởng, là giấc mơ lớn nhất được gieo vào lòng từ thuở còn nằm nôi. Sự yêu thích ấy, đôi khi không cần lý do – nó đã khắc vào tận xương tủy, thành bản năng.
Phương Tri Ý vốn không phải người bản thời đại. Cô xuyên đến từ một thế giới khác – thế giới tan hoang hậu tận thế, nơi lòng người lạnh lẽo và lòng tin đã bị ăn mòn sạch sẽ. Nhưng hai năm sống trong xã hội này, đặc biệt là sống giữa lòng quân đội – nơi tư tưởng cách mạng được tuyên truyền và thực hành từng ngày, từng giờ – đã khiến cô không thể không chịu ảnh hưởng.
Khác với những người chỉ nghe mà tin, cô là người từng đứng ngoài tư tưởng, rồi chậm rãi bước vào. Càng sống lâu, càng hiểu rõ xã hội này có lý tưởng của nó, có niềm tin của nó – thứ mà ở thời đại cũ của cô đã tuyệt chủng. Sự sùng kính vị thủ trưởng vĩ đại kia, ban đầu là quan sát, sau là thấu hiểu, rồi dần dà chính cô cũng bị cuốn vào dòng mạch ấy như bao người khác.
Vậy nên, khi được hỏi có thích Bắc Kinh không, câu trả lời “thích” kia không hề là lời khách sáo cho qua – mà là sự chân thành. Bắc Kinh không chỉ là trung tâm quyền lực, mà còn là nơi lý tưởng được chôn sâu, nơi tư tưởng và hiện thực giao thoa.
Phương Tri Ý chưa từng đặt chân đến đó, nhưng trong lòng cô, Bắc Kinh là điểm giao giữa quá khứ mù mịt và tương lai cô đang xây dựng từng bước. Vậy nên, dù là người từng sống trong mạt thế vô cảm, thì giờ đây, cô – như bao người ở thời đại này – cũng thật lòng muốn đi.
Hơn nữa, nơi đó có ... Bùi gia.
Đó là nơi Bùi Từ sinh ra và lớn lên.
“Dạng Dạng này, nếu cháu thích… cháu có từng nghĩ đến việc điều chuyển công tác đến Bắc Kinh chưa?”
Trần Thăng rốt cuộc cũng đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt mang theo ý lôi kéo chân thành, “Nếu cháu đồng ý, viện nghiên cứu của chú lúc nào cũng rộng cửa đón chào cháu. Năm nay bên viện chúng ta vừa hoàn thiện thêm mấy thiết bị thử nghiệm mới, chú tin có những thứ đó, nghiên cứu của cháu sẽ càng tiến xa hơn nữa.”
Lời mời đưa ra, không khí lập tức chậm lại một nhịp.
Phương Tri Ý hơi sửng sốt, không nghĩ đến viện trưởng Trần lại đưa ra đề nghị này trực tiếp như vậy, cô vội vàng nói:
“Cháu cảm ơn chú Trần đã ưu ái, nhưng hiện giờ cháu muốn chuyên tâm hoàn thành dự án trong tay đã ạ.”
Cô trả lời khiêm tốn mà dứt khoát, ngữ khí không có kẽ hở.
Trần Thăng nghe xong, chỉ cười. Lão trương là nhân tinh, ông làm sao lại không phải đâu ?
Ông hiểu rõ chỉ một lời của mình tất nhiên chưa đủ để lay chuyển một cô gái có chính kiến như Phương Tri Ý. Nghĩ đến việc cô bé vừa mới bắt đầu yêu đương với Bùi Từ, ông liền đảo mắt, lập tức chuyển hướng sang Bùi Từ:
“Tiểu Từ a, lần thử nghiệm bay này nếu thành công thì việc cháu được triệu hồi về Bắc Kinh cũng nhanh thôi, đúng không?”
Ban đầu ông tính toán để Bùi Từ cùng ông lừa dối cô bé, bất kể thế nào cứ đưa người đến Bắc Kinh trước đã. Đến lúc đó vợ đã ở Bắc Kinh rồi, thằng nhóc này còn không nỗ lực hơn sao? Dù bây giờ chưa được triệu hồi thì cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nào ngờ Bùi Từ lại "não yêu đương", không nhìn ra được ông "dụng tâm lương khổ", nói: “Dạng Dạng ở đâu, cháu ở đó.”
Huống hồ anh đâu có sắp được triệu hồi về Bắc Kinh?
Trần Thăng: …… Mệt tâm!!
Quay trở về Bắc Kinh liền cùng lão Bùi "tâm sự", cần thiết đem thằng nhóc thối này "chỉnh đốn" !
Khi Trương Khâu trở về thì vừa kịp lúc mọi người đang ăn cơm ở nhà ăn. Lý Lâm đã chứng kiến toàn bộ cảnh viện trưởng Trần Thăng muốn "đào người", ngay cả biện pháp "dắt dây tơ hồng" cũng đem ra sử dụng. Vừa thấy viện trưởng nhà mình bước vào, Lý Lâm lập tức như học sinh tiểu học bị bắt nạt gặp được chủ nhiệm lớp. Cơm còn chưa kịp nuốt, anh ta đã vội vàng đặt bát xuống, ba bước thành hai chạy đến mách lẻo!