Có Em Gái Ốm Yếu , Hai Anh Trai Không Dám Lấy Vợ ! - 316
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:01
Lý Đoan Ngọc im lặng. Con rể tương lai đã nói vậy, bà còn gì để nói nữa. Dù sao, sau này cả hai cũng sẽ sống cùng nhau cả đời, cách dạy dỗ hay chiều chuộng… là chuyện của chúng nó.
Phương Tri Ý thay đồ rất nhanh. Để chứng minh cho “mắt thẩm mỹ của giới trẻ”, cô còn cố ý tết tóc kiểu đuôi cá lười biếng. Mái tóc dày, mềm mượt càng tôn khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến cô trông vừa dịu dàng vừa tinh nghịch. Cô soi gương, ngắm tới ngắm lui, tiện tay tô thêm chút son dưỡng. Màu son vốn nhẹ, nhưng khi lên môi, lại khiến đôi môi đỏ mọng thêm phần lấp lánh.
Cô bặm môi, nghiêng đầu một góc vừa đủ, rồi khẽ thốt lên đầy tự luyến:
"Ôi trời ơi, tiểu tiên nữ trong gương là ai thế này?"
Hài lòng xong, cô mở cửa chạy xuống nhà, còn cố ý đi quanh một vòng trước mặt mọi người, rồi hỏi từng người: "Anh cả, anh thấy em có đẹp không?"
"Bố, con đẹp không ạ?"
"Chị dâu, em có đẹp không?"
Ai cũng phải khen cô một tràng, khiến cô càng thêm tự tin. Sau đó, cô chạy đến trước mặt mẹ: "Mẹ ơi, mẹ thấy con đẹp không?"
Lý Đoan Ngọc nhìn con gái chạy tới trước mặt, ánh mắt bà quả thực sáng lên. Bà trừng yêu đứa con đang đắc ý, rồi đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay cô:“Đẹp, là mẹ lỗi thời rồi.”
Bà vốn nghĩ màu sắc phối lệch nhau sẽ trông không đoan trang, ai ngờ khi con gái mặc vào lại vừa trẻ trung vừa hợp mắt đến thế.
Nhà họ Phương xưa nay không coi cha mẹ là quyền uy tuyệt đối. Họ sống với con cái như bạn bè, sai thì nhận lỗi, kể cả trước mặt mọi người. Bởi vậy, Lý Đoan Ngọc chẳng bao giờ nghĩ mình là mẹ thì con gái phải nghe răm rắp. Khi nhận ra khác biệt về thẩm mỹ, bà luôn chọn tôn trọng.
“Mẹ không lỗi thời đâu, chỉ là… mẹ đẹp quá, mặc gì cũng đẹp, nên mới có lựa chọn khác với con thôi.”
“Con bé này!” Lý Đoan Ngọc sờ mặt con gái, “Cái miệng nhỏ này là ăn vụng mạt hay sao, sao mà ngọt thế?”
“Con nói thật mà, mẹ con là đẹp nhất!”
Lúc này, Phương Tuấn Khanh nghe thấy, cười nói: “Dạng Dạng nhà mình từ nhỏ đã không nói dối. Mẹ con đúng là đẹp nhất rồi.”
Một màn “cẩu lương” bất ngờ khiến lũ trẻ trong nhà đồng loạt “oai oái” kêu la.
Lý Đoan Ngọc tức giận lườm chồng một cái: “Anh xem cái gì mà xem! Mau đi bưng chén bát đi, đừng làm chậm trễ Tiểu Bùi với Dạng Dạng đi đón người.”
“Rõ, đồng chí Lý Đoan Ngọc!” – Phương Tuấn Khanh nghiêm trang giơ tay chào như nhận lệnh, rồi xoay người thẳng tiến vào bếp.
Phương Tri Ý thì kéo lấy cánh tay mẹ, nhìn cha mẹ chọc ghẹo nhau, cô cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Ăn sáng xong, hai người chuẩn bị đi đón người. Đến ga tàu hỏa, họ mới thấy trên bảng đen thông báo chuyến tàu từ Bắc Kinh sẽ trễ khoảng năm tiếng. Ở Ninh Thành, một vụ sạt lở đất đã chắn đường ray, và bộ đội địa phương đang khẩn trương thông đường.
Thời đại này tin tức chưa phát triển, ga tàu có phòng thông tin nhưng người bình thường phải đến nơi mới biết. Bùi Từ gọi điện về nhà, thông báo tình hình cho Phương Tri Thư, rồi cùng Phương Tri Ý tính ở thành phố chờ.
Còn tận năm, sáu tiếng nữa, ngồi đợi thì thật nhàm chán. Bùi Từ liền chạy đến bộ phận vật tư mượn một chiếc xe đạp.
Sau đó, anh vỗ vỗ yên sau xe, nói: “Dạng Dạng, anh chở em đi một nơi.”
“Đi đâu ạ?”
“Đi rồi em sẽ biết.”
Phương Tri Ý không do dự ngồi lên yên sau, vòng tay ôm lấy eo Bùi Từ, nói: “Đi thôi.”
Bùi Từ ban đầu còn lo đối tượng sẽ ngại ngùng không dám ôm, đang tính cách dỗ dành, nào ngờ cô chủ động vòng tay ôm chặt lấy anh. Khóe miệng Bùi Từ cong lên, vỗ vỗ mu bàn tay cô, dặn dò: “Dạng Dạng ôm chắc nhé.”
Bùi Từ đạp xe, bánh xe lăn chầm chậm trên con đường nhỏ.
Ban đầu, Phương Tri Ý tưởng họ chỉ đi dạo quanh công viên. Nhưng càng đi, đường càng hẹp và gập ghềnh, rõ ràng không phải hướng đến công viên. Cô vội hỏi:
“Bùi Từ, rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy?”
“Ở ngoại ô có một nơi gọi Cúc Hoa Đài. Mấy ngày này cúc dại nở rất nhiều, đẹp lắm.”
Anh biết cô gái nhỏ thích các loài hoa cỏ, mà mùa đông ở Tây Bắc lại dài, hoa nở chẳng được bao lâu. Vì vậy, anh muốn tranh thủ đưa cô đi ngắm cho thỏa.
Nghe đến hoa, Phương Tri Ý lập tức hào hứng, nhưng con đường thật sự quá xóc. Không còn ai xung quanh, cô đơn giản ôm chặt lấy anh hơn:"Anh cẩn thận đấy, đừng để em ngã nhé."
Bùi Từ mím cười, mắt vẫn dõi theo đường đi:
"Anh không nỡ đâu. Nhưng Dạng Dạng phải ôm thật chặt, không thì dễ bị xóc ngã lắm."
Vừa dứt lời, bánh xe cán qua một hòn đá, chiếc xe nảy lên “loảng xoảng”.
Phương Tri Ý khẽ giật mình. Ở Nam Thành, cô cũng từng ngồi xe đạp của bố mẹ, nhưng đường xá bên đó phẳng lắm. Loại đường gồ ghề như thế này, cô chưa từng trải qua. Theo phản xạ, cô siết chặt vòng tay, cả người áp sát vào lưng Bùi Từ, sợ chỉ cần lơ là một chút sẽ bị hất xuống.