Có Em Gái Ốm Yếu , Hai Anh Trai Không Dám Lấy Vợ ! - 443
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:04
Tiễn mẹ chồng đi, mùa xuân biên giới cũng đã đến. Phương Tri Ý cũng phải quay lại Viện Nghiên cứu làm việc.
Vì tiểu Điềm Điềm vẫn cần b.ú mẹ, nên hàng ngày Lý Đoan Ngọc sẽ đưa cháu ngoại đến Viện Nghiên cứu cùng. Ở đó có một khu gia binh khác nằm gần xưởng tổng hợp. Trưởng phòng Trương Võ Sơn đã sắp xếp cho Lý Đoan Ngọc và tiểu Điềm Điềm một căn hộ tạm thời ở đó. Như vậy, Phương Tri Ý có thể ghé qua cho con bú, và buổi trưa cũng có thể về ăn cơm, không phải ăn cơm ở nhà ăn mãi.
Lý Đoan Ngọc biết Chu Giới Nhiên cũng làm ở đây, nên bà cũng mời anh cùng tới ăn cơm.
Khu gia binh ở đây nằm gần xưởng tổng hợp và Viện Nghiên cứu, được xây thành những dãy nhà ba tầng bằng gạch đỏ, có thể chứa được nhiều người hơn, vì xưởng tổng hợp có rất nhiều công nhân.
Toàn bộ khu gia binh này đương nhiên lớn hơn khu ở căn cứ. Những tòa nhà dành cho cán bộ, công nhân được chia thành hai khu. Lý Đoan Ngọc tạm thời sống ở khu gần Viện Nghiên cứu, đi bộ chỉ mất vài phút, rất thuận tiện.
Thế nhưng, ở đây không được hòa thuận như khu gia binh ở căn cứ. Dù sao đây cũng là những căn hộ được xưởng tổng hợp phân cho công nhân, nên tình hình dân cư khá phức tạp.
Đông người thì chuyện thị phi cũng nhiều. Lý Đoan Ngọc mới đến được hai ngày, đã nghe chuyện tầng trên đánh nhau với một gia đình tầng dưới, ầm ĩ cả một góc.
Lý Đoan Ngọc mang theo một đứa trẻ, hàng ngày chỉ ở đây vào ban ngày. Bà không quen ai ở khu này nên đóng cửa ở yên trong nhà, cuộc sống cũng nhẹ nhàng, thoải mái. Nhưng tiểu Điềm Điềm không thể cứ ru rú trong nhà mãi, nên khi con gái đi làm, bà vẫn bế cháu ra ngoài đi dạo.
Ra ngoài thì không thể không nói chuyện với hàng xóm. Khu gia đình công nhân viên chức này đông người, những người nhàn rỗi cũng nhiều, tụ lại với nhau là buôn chuyện không ngớt. Ngay cả Lý Đoan Ngọc, người không thích chuyện thị phi cũng nghe được đôi câu. Tối đến, khi con rể đến đón về, bà không nhịn được mà kể với con gái.
"Dạng Dạng này, Viện Nghiên cứu của con có phải có một cô tên Tống Phỉ không?"
Tống Phỉ tình cờ lại là thành viên trong tổ dự án của Phương Tri Ý, phụ trách công việc ở phòng thí nghiệm. Nghe mẹ hỏi, cô tò mò: "Tống Phỉ làm sao vậy hả mẹ?"
"Cô bé đó ở nhà chắc chắn không được sống yên ổn đâu con. Bà mẹ chồng của cô ấy á..." Lý Đoan Ngọc nói rồi không nhịn được mà "chậc chậc" lắc đầu, "Đúng là 'giảo gia tinh' mà, còn chồng cô ấy cũng chẳng ra gì."
Phương Tri Ý quả thật không biết tình hình gia đình của Tống Phỉ, nhưng dù sao cô ấy cũng là thành viên trong tổ, nên cô cũng nắm được một chút thông tin.
Gia đình Tống Phỉ vốn không tệ, nhưng nghe nói có họ hàng ở nước ngoài. Bố mẹ cô ấy mất sớm, cô ấy lớn lên cùng ông bà nội. Chuyện này vốn không liên quan gì đến cô, nhưng mấy năm trước, bà nội cô ấy nhận được một gói bưu kiện gửi từ nước ngoài về, chắc là quần áo gì đó.
Và chuyện này đã bị kẻ xấu lợi dụng để tố cáo. Tống Phỉ vốn làm kỹ sư ở xưởng tổng hợp, chuyên về chế tạo vật liệu mới. Với độ tuổi ngoài hai mươi, đó là một thành tích rất tốt. Nhưng vì lá đơn tố cáo đó, Ủy ban Kiểm tra đã đến điều tra. Trương Võ Sơn không có cách nào khác, đành phải chuyển cô ấy sang một vị trí làm những công việc vặt vãnh.
Sau đó, cô ấy gặp một kỹ sư khác ở xưởng tổng hợp. Nghe nói, người này có lý lịch trong sạch, tổ tiên đều là bần nông và trung nông.
Lúc ấy, Tống Phỉ phải làm những công việc vặt vãnh không tên. Một sinh viên giỏi như cô ấy không nên bị mai một ở đó. Đó là những lời mà người kỹ sư kia luôn an ủi cô ấy. Lúc đó, ông bà Tống Phỉ cũng đã qua đời, cô chỉ còn một mình phải đối mặt với mọi chuyện. Sự xuất hiện của người đàn ông đó giống như ánh sáng của hy vọng với cô.
Hai người ở bên nhau ra sao, Phương Tri Ý không rõ. Nhưng họ đã kết hôn vào năm ngoái. Vừa cưới xong, viện trưởng Trương biết được thông tin về Tống Phỉ qua Trương Võ Sơn, và đúng lúc phòng thí nghiệm đang thiếu người thiết kế vật liệu mới, viện trưởng Trương đã đưa Tống Phỉ về và sắp xếp cô vào phòng thí nghiệm.
Phương Tri Ý nghe mọi người trong tổ thỉnh thoảng nhắc đến chuyện chồng Tống Phỉ trước kia đối xử với cô ấy rất tốt, sao giờ mẹ lại nói những lời như vậy?
Cũng đúng, mấy ngày gần đây Tống Phỉ đúng là trông rất mệt mỏi, Chu Giới Nhiên cũng đã nói với cô. Cô cứ tưởng Tống Phỉ bị ốm, vì từ khi vào tổ, cô ấy luôn làm việc rất tốt, là một nhân tài hiếm có.
Trong công việc, Tống Phỉ luôn tận tâm, không bao giờ để xảy ra sai sót. Nếu có chuyện gì, chắc chắn là do sức khỏe. Cô định để Tống Phỉ nghỉ hai ngày. Nhưng giờ nghe mẹ nói, Phương Tri Ý lại suy đoán, có lẽ không phải vì sức khỏe mà là vì chuyện này.
"Gia đình cô ấy có chuyện gì hả mẹ?" Phương Tri Ý hỏi.