Có Em Gái Ốm Yếu , Hai Anh Trai Không Dám Lấy Vợ ! - 512

Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:07

Căn nhà của Tôn Tông Quần được một vị phó chính ủy mới tên là Lý Giác và vợ là Đồ Mỹ Phương chuyển đến.

Đồ Mỹ Phương đúng như tên gọi, xinh đẹp và hào phóng. Cô ấy có khuôn mặt trái xoan, dáng người đầy đặn, mái tóc được uốn xoăn bồng bềnh. Cô ấy là nhân viên bán hàng ở Bách hóa Tổng hợp, rất thích mặc những chiếc váy hoa rực rỡ.

Bước sang thập niên 80, thị trường không còn đơn điệu với màu xanh lam, xám. Màu sắc sặc sỡ, phong phú đã xuất hiện. Trước đây, Phương Tri Ý được coi là người ăn mặc có màu sắc, nhưng so với Đồ Mỹ Phương thì cô chỉ là “tiểu trong trẻo”.

Đồ Mỹ Phương rất tự tin và cá tính. Tính cách cô ấy cũng rất nhanh nhẹn, lúc nào cũng cười nói vui vẻ. Ngay cả Chu Lan Ngọc cũng nói, nhìn cô ấy, bà như thấy một thời đại mới đang đến.

Vì Đồ Mỹ Phương nhiệt tình, mỗi cuối tuần khu nhà ở lại tổ chức tiệc trà. Ngoài Chu Lan Ngọc và Lưu Vân Thanh, còn có vài hộ khác cũng tham gia. Phương Tri Ý có thời gian là đến. Mọi người biết công việc của cô đặc thù nên không nài ép, nhưng cô đến lần nào là mọi người đều rất vui.

Ở đâu cũng vậy, tiệc trà của phụ nữ thường không thể thiếu chuyện tán gẫu, nhưng tiệc trà của Đồ Mỹ Phương lại khác. Những câu chuyện xoay quanh chính sách, kinh tế chiếm phần lớn thời gian, thay vì chuyện đời thường hay thị phi.

Các quầy hàng tư nhân xuất hiện khiến các cửa hàng quốc doanh không còn đông khách như trước. Đồ Mỹ Phương tuy khéo ăn nói, nhưng hàng hóa lại không theo kịp nhu cầu, dẫn đến việc kinh doanh càng ngày càng khó khăn. Cô muốn tự mình mở một quầy hàng, nhưng chồng không đồng ý, và vì mới đến Bắc Thành, họ cũng không có ai để hỏi ý kiến. Hôm nay, cô quyết định đưa chuyện này ra bàn bạc với mọi người.

Vừa dứt lời, Chu Lan Ngọc liếc về phía Phương Tri Ý: “Đồng chí Phương, cô thấy sao?”

Phương Tri Ý không thực sự đam mê kinh doanh, nhưng cũng không ngờ mọi người lại tìm đến mình để xin ý kiến.

Đồ Mỹ Phương tiếp lời: “Đúng thế, đồng chí Phương. Trong chúng tôi, cô là người sáng suốt nhất. Hãy cho chúng tôi một lời khuyên.”

Phương Tri Ý suy nghĩ. Tư nhân hóa là xu thế tất yếu; người bình thường không thể chống lại dòng chảy này. Mở một quầy hàng là điều hợp lý, nhưng một quầy nhỏ khó có thể tồn tại lâu dài. Khi những mô hình thương mại mới xuất hiện, các quầy hàng nhỏ sẽ mất khả năng cạnh tranh. Một cửa hàng với mặt tiền rộng, có khả năng mở rộng, sẽ bền vững hơn. Nếu phát triển được, mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác.

Phương Tri Ý nói ra suy nghĩ của mình nhưng tất nhiên là quyết định vẫn là của Đồ Mỹ Phương.

Cô nghĩ Đồ Mỹ Phương sẽ phải đắn đo nhiều, vì đây là một khoản đầu tư lớn. Nhưng không ngờ, Đồ Mỹ Phương gật đầu ngay, quyết định sẽ làm theo ý của Phương Tri Ý. Cô ấy định thuê một cửa hàng ở trung tâm thành phố. Con đường này tuy đã có lịch sử lâu đời nhưng cách xa các cửa hàng quốc doanh, lại gần các nhà hàng mới mở.

Vào những ngày cuối tuần, không chỉ khách du lịch, mà cả những công nhân có lương ổn định cũng đến đây mua sắm. Họ thích đi dạo ở khu phố trung tâm, tìm những bộ quần áo thời thượng mà các nhà máy không có. Vì vậy, khu phố này là một địa điểm tuyệt vời để kinh doanh.

Nhưng thủ tục thuê cửa hàng không hề đơn giản và tiền thuê cũng không rẻ. Những cửa hàng này do Phòng quản lý bất động sản quản lý. Muốn thuê, phải nộp đơn, Phòng quản lý sẽ kiểm tra xem khu vực đó có phù hợp để mở cửa hàng hay không. Nếu được chấp thuận, phải nộp tiền thuê một lần cho cả năm. Nếu không có đủ khả năng tài chính, họ sẽ không cho thuê.

Vì vậy, nhiều người chỉ bán hàng rong, dùng xe đạp chở đồ. Để đảm bảo chất lượng, các cơ quan chức năng sẽ kiểm tra, nếu hàng hóa không đạt tiêu chuẩn có thể bị tịch thu, phạt tiền.

Đồ Mỹ Phương không sợ thủ tục nhưng sợ không đủ tiền. Ở trung tâm thành phố không có cửa hàng nhỏ. Tiền thuê một năm, tiền đặt cọc ở Cục Công thương, tiền nhập hàng, mà hàng đẹp thì hầu hết từ Hồng Kông về, giá cả lại cao…

Nói đến tiền, mọi người đều im lặng. Dù tình hình đã khá hơn trước, nhưng gia đình nào có một khoản tiền lớn như vậy?

“Mỹ Phương, chị cũng không có nhiều, nhưng có thể cho em mượn trăm tệ.”

Trăm tệ cũng không phải ít, nhưng để mở một cửa hàng thì chỉ là muối bỏ biển.

Phương Tri Ý nghĩ đến khoản tiền nhàn rỗi trong tay. Những năm gần đây, cha chồng đã mua không ít tranh, thư pháp cho cô, để ở nhà ở Bắc Kinh. cô không cần đầu tư thêm vào những thứ đó. cô thấy Đồ Mỹ Phương là người giỏi kinh doanh, đầu tư vào cô ấy có lẽ không tồi.

“Chị Mỹ Phương, em có đủ tiền để trả tiền thuê nhà năm đầu tiên.”

Đồ Mỹ Phương nghe vậy, vừa xúc động vừa cảm động, nhưng sau đó lại lo lắng: “Đồng chí Phương… Nếu chị kinh doanh thua lỗ, sợ là phải rất lâu mới có thể trả cho em."

Phương Tri Ý lắc đầu: “Không cần chị phải trả.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.