Có Em Gái Ốm Yếu , Hai Anh Trai Không Dám Lấy Vợ ! - 571
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:08
"Thật ra... anh Tịch Kính, em thấy chúng ta đều rất bận. Hơn nữa, tuổi tác của chúng ta cũng chênh lệch, làm bạn bè cũng không có chủ đề chung." Cô nghĩ lời mình nói rất uyển chuyển, Tịch Kính hẳn là hiểu.
Tịch Kính đương nhiên hiểu, nhưng anh không cam lòng. Còn chưa bắt đầu đã bị phủ nhận. Rõ ràng ngày cô rời đi, anh cảm thấy không phải như vậy.
"Vậy em cảm thấy anh già rồi sao?"
Không thể không nói, cách lý giải của người này rất quái gở. Tiểu Điềm Điềm cảm thấy mình có chút thất bại.
"Không có, anh không già."
"Vậy tại sao… ngay cả làm bạn em cũng không muốn?" Giọng Tịch Kính khàn đi, ánh mắt căng thẳng dõi theo cô. "Có phải vì những lời anh nói hôm đó đã khiến em khó chịu? Vì anh thích em, cho nên ... em thấy phiền không?"
Anh thật sự muốn biết. Một người từ trước tới nay luôn sống theo khuôn phép như anh, vốn chẳng tin vào cái gọi là "tình yêu sét đánh". Nếu là ngày trước, chỉ nghe thôi anh đã có thể mỉm cười mà bỏ qua. Nhưng khi bản thân lại thật sự rơi vào đó, anh mới hiểu hóa ra rất nhiều chuyện con người không thể kiểm soát nổi.
Anh không ngờ mối tình sét đánh của mình, còn chưa kịp bắt đầu đã sớm đi vào đoạn kết. Tình yêu đơn phương vốn là chuyện của một người, anh biết mình không thể cưỡng cầu. Thế nhưng… thái độ hôm đó của cô rõ ràng không phải là từ chối, chẳng phải khi ấy ánh mắt cô đã có chút d.a.o động sao?
Vậy mà bây giờ, tất cả đều bị che giấu sau lớp vỏ xa lạ.
Tịch Kính không phải kẻ thô bạo, nhưng tính cách nghiêm túc lại khiến anh nhất định phải truy hỏi đến cùng. Nếu phải nhận "tử hình", anh thà nghe chính miệng cô nói một câu dứt khoát, còn hơn để bản thân mắc kẹt trong mơ hồ.
Những câu hỏi gấp gáp, từng lời ép sát, khiến Tiểu Điềm Điềm nghẹn lại trong cổ họng. Cô không biết phải trả lời thế nào.
Nhưng Tịch Kính không để cô tránh né. Anh tiếp tục hỏi: "Tiểu Điềm Điềm, vì anh thích em nên ngay cả bạn bè cũng không làm được sao? Anh làm em chán ghét đến vậy à?"
"Không phải." Ngược lại, ngay từ đầu cô đã có một chút thiện cảm với Tịch Kính. "Em không chán ghét anh."
Tịch Kính nghe cô nói không chán ghét mình, sự mệt mỏi trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một tia mỉm cười. Mấy ngày nay anh đã tự kiểm điểm. Anh chưa từng thích ai, nên cũng không biết cách che giấu tình cảm này, thậm chí còn chưa kịp tuần tự mà đã vội vàng muốn đối phương biết mình thích họ.
Anh nghĩ người bình thường chắc chắn sẽ thấy điều đó thật khó tin. Huống chi Tiểu Điềm Điềm lại là một người rất có chủ kiến. Cô ấy xinh đẹp như vậy, bất kể ở đâu cũng là sự tồn tại thu hút nhất. Từ nhỏ đến lớn, số người thích cô ấy chắc chắn không đếm xuể. Đương nhiên không thiếu những kẻ lãng tử tùy tiện. Anh vội vàng như vậy trong mắt cô ấy chắc hẳn cũng giống kiểu người như vậy.
Sau khi tự kiểm điểm, anh cảm thấy đây không phải vấn đề của Tiểu Điềm Điềm, mà là anh đã không tạo ấn tượng tốt cho cô. Vì thế, khi biết cô không chán ghét mình, nội tâm anh đã reo lên vui sướng. Anh thì thầm hỏi: "Vậy em có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em không? Chúng ta có thể bắt đầu bằng việc làm bạn bè."
"Tùy anh. Nhưng em cũng nói trước, em rất khó theo đuổi."
***
"Ha ha ha... Tiểu Điềm Điềm, cậu thành thật khai báo có phải cậu đã từng lừa tình Tịch Kính không, nhưng cậu lại quên mất rồi?"
Khương Thiến cũng thích nuôi chó, nhưng mẹ cô ấy không thích. Vì thế, mỗi lần nghỉ phép cô ấy lại thích cùng Tiểu Điềm Điềm dắt con ch.ó ra ngoài chơi.
Hôm nay, hai người định dắt con ch.ó đi leo núi, nhưng vì chuyện của Tịch Kính, Tiểu Điềm Điềm không còn tâm trạng nữa. Sau khi chia sẻ chuyện này với bạn thân, cô còn vô tình cười nhạo chính mình.
"Làm sao có thể?" Tiểu Điềm Điềm lườm bạn thân một cái. Cô đâu có cơ hội đó.
Khương Thiến đương nhiên biết không thể. Cô ấy đưa tay khoác vai Tiểu Điềm Điềm, ra vẻ nghiêm túc nói: "Xem ra anh ấy thật sự rất thích cậu, thích đến muốn mệnh."
"Sao tớ lại không tin nhỉ?" Tiểu Điềm Điềm lớn lên trong một gia đình vô cùng hạnh phúc, được ba mẹ "rắc cẩu lương" nuôi nấng. Cô không phải không tin vào tình yêu. Dù sao ba mẹ cô đến bây giờ vẫn yêu nhau mặn nồng.
Nhưng tình cảm của Tịch Kính lại quá... khoa trương rồi? Đúng, trong mắt cô là khoa trương. Rõ ràng hai người chỉ gặp nhau một lần, anh ấy đã "tình yêu sét đánh" ư? Còn không phải cô liền không được?
Khương Thiến cũng đồng ý: "Tình yêu vốn dĩ không có lý do. Nhưng cậu không phải nói là các cậu gặp nhau trong đám cưới của bạn học anh họ cậu sao? Có lẽ anh ấy đã sớm chú ý đến cậu rồi, chỉ là đông người quá, cậu không để ý mà thôi." Thích một người chỉ là chuyện trong chớp mắt.
"Không thể nào."
"Tại sao?"
Tiểu Điềm Điềm lúc này mới kể lại chuyện hai người gặp nhau. Nhưng vừa nói xong, Khương Thiến đã chuyển chủ đề sang Thái Bình Dương: "Cậu thấy Tịch Kính thay quần áo á? Nói nhanh đi, vóc dáng anh ấy có đẹp không? Có sáu múi không? Có n.g.ự.c rắn chắc không?" Chịu ảnh hưởng sâu sắc từ tiểu thuyết, Khương Thiến nghe thấy hai chữ "vóc dáng" thì phải so sánh với những gì cô ấy đọc.
Tịch Kính có gương mặt của "tổng tài ", vóc dáng mà đẹp nữa thì càng thêm điểm.