Cô Vợ Đáng Yêu Bói Toán Như Thần (phó Phu Nhân Mới Là Đại Lão Huyền Học) - Chương 66: E Rằng Cả Làng Đều Là Đồng Bọn Của Lũ Ác Nhân

Cập nhật lúc: 07/09/2025 18:08

Từ trên núi xuống, Cẩn Triều Triều một lần nữa gặp lại lão hòa thượng Huệ Trí.

Ông nhìn cô, chắp tay trước ngực, "Cẩn tiểu thư muốn về, vừa hay lão tăng có việc muốn nhờ cô."

Cẩn Triều Triều đưa tay thi lễ, "Sư phụ cứ nói, nếu làm được, đệ tử nhất định tận lực."

Huệ Trí liền thẳng thắn, "Trên đường về, cô sẽ đi qua Mạc Gia Câu. Hôm qua có người quen báo tin, nói nơi đó xảy ra chuyện lạ, muốn tôi đến giúp. Mấy ngày này, tôi lại có vài buổi pháp sự nên không thể đi được."

Cẩn Triều Triều hào sảng đáp, "Được, vậy để tôi thay sư phụ đến xem sao."

Lúc chuẩn bị về nhà, trời đã xế chiều.

Tài xế là một trung niên tên Trần Lễ, có hơn mười năm kinh nghiệm lái xe.

Cẩn Triều Triều đưa địa chỉ, đợi ông cài đặt xong điểm đến mới lên xe nghỉ ngơi.

Từ trên núi xuống, ai nấy đều mệt mỏi.

Xe lắc lư trên con đường núi quanh co, chẳng mấy chốc mọi người đều ngủ thiếp đi.

Màn đêm buông xuống, vùng núi chìm trong bóng tối.

Đặc biệt là càng đến gần Mạc Gia thôn, đêm càng đen đặc.

Tài xế Trần Lễ gắng tỉnh táo, hai tay nắm chặt vô lăng, cảm giác không khí có gì đó bất ổn nhưng không biết nói sao cho đúng.

Chẳng bao lâu, xe dừng lại theo chỉ dẫn của định vị.

Ông ngẩng đầu nhìn, phía trước là một ngôi làng chìm trong đêm tối.

Vì là vùng núi xa xôi, hầu hết nhà trong làng đều là nhà gạch ngói.

Lúc này, cả làng yên tĩnh đến mức nghe cả tiếng kim rơi, không khí kỳ quái khiến người ta nổi da gà.

Trần Lễ liếc nhìn đồng hồ, mới tám giờ tối, trong làng lại chẳng có lấy một ánh đèn.

Ông lẩm bẩm, "Không lẽ cả làng đều ngủ rồi? Sao không nghe tiếng động vật?"

Một ngôi làng lớn như thế mà yên tĩnh quá mức, thật là kỳ lạ.

Lúc này, Cẩn Triều Triều tỉnh giấc, thấy xe dừng liền hỏi, "Đến nơi rồi sao?"

Trần Lễ gật đầu, "Phó phu nhân, chúng ta đã đến Mạc Gia thôn."

Cẩn Triều Triều xoa nhẹ thái dương, rồi lấy bình giữ nhiệt bên cạnh uống ngụm nước.

Phó Đình Uyên và Phó Tiểu An cũng tỉnh giấc.

Phó Đình Uyên nhìn ra ngoài, chau mày.

Anh cảm nhận được luồng khí nguy hiểm đang bao trùm.

Thấy Cẩn Triều Triều định xuống xe, anh liền nắm lấy cổ tay cô.

Cẩn Triều Triều quay lại nhìn anh, "Sao thế?"

"Bên ngoài nguy hiểm!" Phó Đình Uyên lo lắng.

Cẩn Triều Triều bật cười, "Yên tâm đi, em xử lý được."

Phó Tiểu An cũng đứng dậy, "Chị dâu, để em đi cùng. Nơi này đúng là quá kỳ lạ, tối om cả mặt trăng."

Cẩn Triều Triều gật đầu, "Muốn đi cùng cũng được, em sẽ cho mọi người thấy thế giới khác."

Mọi người cùng theo cô xuống xe.

Đứng ở cổng làng, một luồng sát khí phả vào mặt.

Phó Tiểu An và Trần Lễ đồng thời rùng mình.

Phó Đình Uyên cũng cảm thấy lạnh buốt xương.

Trong khi đó, Tư Minh Dạ đứng trước Cẩn Triều Triều, như một người lớn thu nhỏ, mắt dán chặt vào xung quanh, không hề có cảm giác gì.

Cẩn Triều Triều nhắm mắt cảm nhận, nơi sát khí dày đặc nhất là...

Cô mở mắt, nhìn về phía ngọn núi không xa.

Rồi cô dẫn mọi người đi vòng qua làng, lên núi.

Càng lên cao, khí lạnh càng nặng.

Phó Tiểu An toàn thân nổi da gà, "Chị dâu, sao em thấy nơi này còn lạnh hơn cả đỉnh Tịnh Hàn."

Cẩn Triều Triều lấy từ túi ra một cây bút chu sa, vẽ lên trán Phó Tiểu An một nét.

Sau đó, cô vẽ lên tay Trần Lễ và Phó Đình Uyên một đạo phù chú.

Ngay lập tức, mọi người đều cảm thấy ấm áp trở lại, khí lạnh biến mất.

Cẩn Triều Triều không vẽ phù cho Tư Minh Dạ, mà nắm tay cậu bé, dắt đi bên cạnh.

"Minh Dạ, con có sợ không?" Cẩn Triều Triều hỏi.

Tư Minh Dạ lắc đầu, "Không sợ. Tại sao mọi người thấy lạnh, còn con thì không?"

Cẩn Triều Triều mỉm cười, "Vì Minh Dạ là sứ giả công lý, ma quỷ nào cũng không làm hại được con."

Tư Minh Dạ ưỡn ngực, cảm thấy mình bỗng trở nên cao lớn.

Nếu là sứ giả công lý, vậy sau này cậu có thể giúp đỡ người khác chứ?

Phó Đình Uyên nhìn cảnh Cẩn Triều Triều dỗ dành trẻ con, không nhịn được cười.

Không biết lớn lên, Tư Minh Dạ có còn dễ dỗ như bây giờ không.

Thực tế, tình yêu thực sự có thể thay đổi một con người.

Anh không ngờ rằng, Tư Minh Dạ sau này trở thành thiên tài hiếm có trăm năm.

Dù thông minh đến đâu, dù bên ngoài có uy nghiêm cỡ nào, trước mặt Cẩn Triều Triều, cậu vẫn muốn làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời cô.

Trên núi nhỏ.

Cẩn Triều Triều cảm nhận được sát khí dày đặc, cô tiến lại gần và phát hiện một ngôi mộ bị bịt kín bằng xi măng.

Xung quanh mộ còn bày trận pháp diệt hồn cực độc.

Nhưng người bày trận học nghề chưa tới, không những không diệt được oan hồn trong mộ, mà còn khiến nó hấp thụ sát khí xung quanh, trở thành một con quỷ dữ cực mạnh.

Cẩn Triều Triều bẻ một cành cây, lấy ra viên minh châu, soi sáng xung quanh.

Đi khoảng mười mét, cô vạch đám cỏ, phát hiện một đống xương người.

Phó Tiểu An hét lên, "Chị dâu, ở đây cũng có!"

Phó Đình Uyên phát hiện phía sau cũng có một đống.

Tài xế Trần Lễ ngã sóng soài, cảm thấy có gì đó đ.â.m vào mông, liền với tay lấy lên xem, thì ra là một đoạn xương cánh tay nhỏ.

"Á! Có người c.h.ế.t rồi..."

Phó Đình Uyên kéo ông dậy, "Đừng la hét!"

Trần Lễ toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lông tóc dựng đứng.

Làm tài xế cho Phó Đình Uyên, ông từng thấy ám sát, từng thấy xác chết, nhưng chưa bao giờ thấy nhiều xương người đến thế.

Cẩn Triều Triều nhìn đống xương trắng khắp nơi, bấm ngón tay tính toán, rồi nghiêm mặt nói, "Làng Mạc Gia này đã làm chuyện thất đức, giờ chắc là bị báo ứng rồi."

Phó Đình Uyên nhíu mày, "Vậy chúng ta có nên báo cảnh sát không? Nhìn những bộ xương này, toàn là phụ nữ và trẻ nhỏ, bị vứt bỏ hoang dã. Bộ xương cũ nhất phong hóa khoảng hai mươi năm, mới nhất cũng vài tháng trước."

Phó Tiểu An giật mình, "Toàn là phụ nữ, không lẽ là những cô gái bị bắt về đây?"

Cô tuy chưa gặp chuyện này, nhưng đã nghe qua những câu chuyện tương tự.

Những ngôi làng xa xôi hẻo lánh thường có tập tục bắt cóc phụ nữ thành phố.

Một khi bị bắt, họ sẽ trở thành công cụ sinh đẻ, mất tự do, mất nhân phẩm, cuối cùng điên cuồng hoặc đần độn.

Cẩn Triều Triều dùng cành cây lật một bộ xương, phát hiện vài mảnh xương nhỏ bên trong.

"Người phụ nữ này khoảng ba mươi tuổi, c.h.ế.t lúc thai đã đủ tháng. Không trách sát khí trong mộ nặng đến thế." Cô nhìn xuống ngôi làng dưới chân núi, ước chừng cả trăm hộ dân.

"Chúng ta xuống làng xem, nhưng lần này chỉ mình tôi đi, mọi người về xe đợi." Cẩn Triều Triều ra lệnh.

Phó Đình Uyên suy nghĩ một lát rồi bước tới, "Anh đi cùng em, đây là một lũ dân hung hãn!"

Chết nhiều người như thế mà không ai báo cảnh sát, e rằng cả làng đều là đồng bọn của lũ ác nhân.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.