Con Cái Nam Thành [thập Niên] - Chương 431
Cập nhật lúc: 21/09/2025 04:26
Ánh đèn trắng chói chang từ cửa hàng tạp hóa chiếu thẳng vào mặt anh, khiến đôi mắt đỏ ngầu và quầng thâm mắt dày đặc của anh không thể che giấu.
Cả người anh lộn xộn, tóc dường như đã lâu không cắt, mái tóc đã dài che qua lông mày, vạt áo sơ mi còn dính vết bẩn không rõ, hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh thiếu niên sạch sẽ, gọn gàng ngày thường.
Dì Triệu nhìn thấy mà xót xa, quay người từ sau quầy lấy ra một túi lưới đựng trứng gà đưa cho anh nói: "Cầm lấy, về luộc mà ăn. Người là sắt, cơm là thép, càng những lúc như thế này càng phải giữ gìn sức khỏe, nếu ngay cả cháu cũng gục ngã…"
Lời nói đến cửa miệng lại nuốt vào, chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
Giang Khởi Mộ vô thức đưa tay sờ ví trong túi, nhưng bị dì Triệu một tay giữ chặt lại: "Mấy quả trứng thôi mà còn tính toán rõ ràng với dì thế sao? Về nhanh đi, ăn một bữa có canh nóng nước nóng, ngủ một giấc thật ngon còn hơn mọi thứ."
Anh cúi đầu nhìn những quả trứng tròn vo trong giỏ lưới, thầm tính toán giá tiền trong lòng, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Vậy... cảm ơn dì Triệu ạ."
Môi anh khô nứt, giọng cũng khàn đặc như đã lâu không uống nước.
Đợi bóng lưng gầy gò khuất dần trong ánh chiều tà, dì Triệu mới lắc đầu thở dài với chồng: "Nghiệt ngã quá... Mẹ nó đã thành ra cái dạng đó, giờ bố nó lại... Cái đứa trẻ này sau này biết sống sao đây."
Đẩy cửa vào nhà, một mùi ẩm mốc lẫn mùi thuốc xộc thẳng vào mũi, trên sàn nhà vương vãi nào là ca tráng men, một chiếc giày da đơn độc, còn có vài vệt m.á.u khô đen từ lâu.
Bàn ăn phủ một lớp bụi dày, chậu cây xanh tươi một thời trên bệ cửa sổ giờ đã héo úa cong queo, ngôi nhà nhỏ ấm cúng này, giờ đây như một cái vỏ rỗng tuếch bị rút cạn linh hồn, mang theo một nỗi tiêu điều khó tả.
Anh đứng ở cửa, nhìn căn phòng trống trải, như đang chờ đợi một bước chân sẽ không bao giờ vang lên nữa, mãi một lúc sau mới chầm chậm khép cửa lại, rồi bước vào.
Trong bếp, nước trong nồi sôi sùng sục, anh máy móc xé bao mì gói, cho thêm một quả trứng so với mọi khi, chính là quả trứng dì Triệu vừa cho. Nuốt vội bữa tối đạm bạc này xong, anh vọt vào nhà vệ sinh, hoàn thành việc vệ sinh cá nhân với tốc độ gần như hấp tấp.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh để trần nửa trên, ánh đèn trần vàng vọt chiếu rõ vết sẹo dữ tợn – vết sẹo xiên từ xương quai xanh xuống bụng, trông như một con rết vặn vẹo. Nếu Lâm Phi Ngư ở đây lúc này, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi cơ thể Giang Khởi Mộ trước giờ không hề có bất kỳ vết sẹo nào.
Nước nhỏ giọt theo mái tóc mái và xương hàm xuống, anh tiện tay ném chiếc khăn tắm xuống đất, rồi cả người đổ sập xuống giường, ngủ thiếp đi trước cả khi kịp tắt đèn.
Quảng Châu, trong ký túc xá Đại học Trung Sơn.
Lâm Phi Ngư cũng đã lên giường.
Đêm hè oi bức như một nồi hơi, hun nóng không khí trong ký túc xá trở nên đặc quánh, chỉ cần khẽ động một chút là mồ hôi nhễ nhại khắp người, không, phải nói là không cần động đậy, ngồi yên một chỗ mồ hôi cũng không ngừng tuôn ra.
Đến giờ tắt đèn, nhưng thời tiết nóng quá, mọi người trong ký túc xá không ngủ được, thế là mỗi người cầm một chiếc quạt mo phe phẩy xào xạc, quây quần nói chuyện.
Bỗng một tiếng sột soạt, từng đàn mối cánh (kiến nước lớn) ùn ùn bay vào từ cửa sổ, lượn lờ dưới ánh đèn neon. Mấy cô gái từ tỉnh ngoài tới sợ hãi la hét không ngừng, có người thậm chí còn nhảy thẳng xuống giường.
"Mọi người đừng hoảng nha," cô bạn cùng phòng người địa phương A Trân điềm tĩnh tắt đèn ký túc xá, rồi ra hiệu cho mọi người nhanh chóng lên giường, "Đây là mối cánh, mối cánh không cắn người đâu. Nhưng tự dưng nhiều thế này, chắc chắn ngày mai sẽ mưa to đó."
"Côn trùng ở Quảng Đông đáng sợ quá đi mất!" Tiểu Liễu đến từ Sơn Đông vội vàng buông màn chống muỗi, lòng vẫn còn hoảng sợ, "Gián biết bay thì thôi đi, sao giờ đến kiến cũng biết bay? Mà đây đâu phải kiến, sao mà to thế chứ?"
"Đúng đúng!" Cô gái Thiểm Tây Tiểu Vương gật đầu lia lịa, "Trước khi đến Quảng Đông, tôi đâu có thấy con gián nào to bằng ngón tay cái! Lần đầu thấy con gián to như vậy, tôi suýt nữa thì mua vé về nhà luôn! Chuột ở Quảng Đông còn to gấp đôi chỗ chúng tôi nữa kìa."
Mọi người thi nhau lên án "những sinh vật khổng lồ" ở Lĩnh Nam, chỉ riêng giường dưới là im phăng phắc.
A Trân thò đầu nhìn: "Phi Ngư? Sao hôm nay cậu im lặng thế?"
Cô gái Thiểm Tây Tiểu Vương chớp chớp mắt đầy tinh quái: "Tôi cá một bữa trưa, Phi Ngư chắc chắn lại đang nghĩ đến 'bạn Giang' ở Thượng Hải rồi!"
Trong ký túc xá lập tức vang lên một tràng tiếng hò reo trêu chọc.
Lâm Phi Ngư lúc này mới hoàn hồn, má cô ửng hồng nhàn nhạt trong bóng tối, may mắn là mọi người không nhìn thấy.
Các bạn cùng phòng biết cô ngại ngùng, nên rất ăn ý chuyển chủ đề.
"Tôi nói thật, trên đời này không thể tìm được người đàn ông nào đẹp trai hơn Phi Tường đâu!" A Trân đột nhiên cảm thán, chiếc quạt mo trên tay phe phẩy xào xạc.
Cô gái Thiểm Tây Tiểu Vương tinh quái hỏi: "Đẹp trai hơn cả bạn trai cậu à?"
A Trân không chút do dự nói: "Anh ấy hả? Còn chưa đẹp bằng lông n.g.ự.c của Phi Tường nữa kìa!"