Con Gái Út Nhà Nông: Dùng Hệ Thống Mỹ Thực Phát Tài - Chương 23
Cập nhật lúc: 14/12/2025 02:02
"Bộp! Bộp! Bộp!" Cánh cổng rào tre bị đập đến kêu vang, rung lắc như sắp đổ! "Triệu thị! Triệu thị ngươi mau mở cửa cho ta! Một nhà tiện chủng! Không biết liêm sỉ! Các ngươi không cần mặt mũi, nhưng Tô gia chúng ta còn cần mặt mũi! Ta thấy các ngươi đúng là không coi trời đất ra gì! Mau mở cửa!"
Nghe tiếng động bên ngoài, Triệu thị cũng không còn tâm trạng buồn bã nữa, vội vàng đứng dậy, mở cổng ra thì thấy là Lý Thị. "Nương, có chuyện gì vậy? Có việc gì thế?"
"Có chuyện gì à? Có chuyện gì ngươi không tự biết sao! Một lũ tiện chủng! Có gan làm, không dám nhận à! Đúng là một hạt sạn làm hỏng cả nồi cháo! Đừng tưởng Phân gia rồi thì các ngươi có thể làm càn!" Lý Thị thấy Triệu thị ra, lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào mũi nàng ta mà mắng, nước bọt b.ắ.n tung tóe khắp mặt nàng ta!
Triệu thị mặt mày khó coi nhìn bà bà bà, không hiểu lại có chuyện gì nữa, lại có việc gì chọc giận bà ta rồi, sao chẳng bao giờ có lúc yên ổn! "Nương! Người đừng mắng vội, người nói xem là chuyện gì? Rốt cuộc làm sao! Chúng - lại có chuyện gì mạo phạm đến người rồi!"
"Chuyện gì à? Ngươi có gan gọi con tiện nhân Tô Uyển kia ra đây không? Quả nhiên là một nhà hồ ly tinh, bản lĩnh không nhỏ, còn không biết đã câu dẫn tên dã nam nhân vô sỉ ở đâu, đi làm tiểu thiếp cho người ta, làm cho cả thôn đều biết, các ngươi không cần thể diện, chúng ta còn cần thể diện đấy! Nghiên ca nhi nhà chúng ta mới vừa định thân, các ngươi chính là vì bị Tô Uyển đoạt mất chuyện tốt, ôm hận trong lòng, muốn phá hỏng hôn sự của Nghiên ca nhi đúng không!"
"Nãi, người nói ai?" Lời vừa dứt, Lý Thị liền thấy Tô Uyển bước ra khỏi phòng... Cái miệng đang lải nhải không ngừng của bà ta đột nhiên ngừng bặt, cả khuôn mặt méo mó! Dường như trên đầu bà ta đang hiện ra vạn vạn câu hỏi. Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đang làm gì?
"Ngươi... ngươi... ngươi là Tô Uyển sao????" Lý Thị không dám tin chỉ tay vào Tô Uyển, đôi mắt trợn tròn như chuông đồng! Tô Uyển cau chặt mày, lời của Lý Thị vừa nãy nàng đã nghe thấy hết. Tô Lăng cũng từ trong phòng bước ra! Chàng đứng bên cạnh tỷ tỷ mình, mặt đầy vẻ giận dữ.
"Nãi, ta chính là ta, còn có thể giả được sao? Sống cùng nhau bao nhiêu năm, người ngay cả ta cũng không nhận ra sao?" "Ngươi... ngươi không phải... không phải bị xe ngựa đón đi sao? Người ta còn nói ngươi đi làm tiểu thiếp cho nhà giàu có nào đó!"
Nghe lời này, Tô Uyển, Tô Lăng, kể cả Triệu thị đều lộ vẻ giận dữ! "Nãi nãi, ta không hề bị xe ngựa đón đi, càng không đi làm tiểu thiếp cho ai! Lời vô căn cứ này, không biết người nghe từ ai! Lại còn chạy đến cửa nhà chúng ta mà mắng! Người không sợ chuyện này truyền ra ngoài, con gái Tô gia chúng ta sau này đều không gả đi được sao?"
Lý Thị ngây người, lập tức im miệng. Đúng vậy, vốn dĩ nếu không có chuyện này, mà bị chính tổ mẫu như bà ta nói ra, thì khác nào thừa nhận, đến lúc đó một đồn mười, mười đồn trăm, có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ được. Đương nhiên, bà ta không phải lo lắng cho Tô Uyển, bà ta lo lắng cho cô cháu gái yêu quý của mình, Tô Nghiên!
"Vậy... vậy... chuyện chiếc xe ngựa là sao?" "Nãi nãi, chuyện này không cần người bận tâm, trời cũng tối rồi, người mau về nghỉ ngơi đi!" Tô Lăng giận dữ nói với Lý Thị, vừa nói vừa chuẩn bị đóng cổng lại!
"Ấy... Ấy... Sao không thấy Tiểu Noãn đâu! Chẳng lẽ là Tiểu Noãn??" Lý Thị bám vào cửa rào, cố rướn đầu vào hỏi, vẫn không cam lòng! Triệu thị còn muốn nói gì đó, nhưng bị Tô Lăng kéo lại, cũng đành im lặng.
“Nãi nãi, người về đi! Trời tối rồi, cẩn thận đường trơn!” Tô Lăng trầm mặt đáp. Hắn đẩy tỷ tỷ và nương thân vào trong, đóng sập cửa phòng lại!
Lý thị thấy không hỏi được gì, bèn tức giận đá mạnh mấy cước vào cánh cửa rào tre rồi bỏ đi!
Trong phòng, Tô Lăng vẫn trầm mặt không nói lời nào. Hắn nghĩ tiền phải kiếm, sách cũng phải đọc, hắn còn dự định năm nay tham gia Đồng sinh thí!
Người xem đó! Hắn nhất định phải bảo vệ Nương, Tỷ tỷ và Muội muội! Chỉ vì phẩm hạnh của cả nhà họ Tô kia, nếu để họ biết chuyện bày hàng bán, Muội muội không có nhà, hắn cũng không có nhà, chỉ còn Nương và Tỷ tỷ, hắn thật không yên tâm!
Tô Lăng trầm tư một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói.
“Nương, chúng ta dựng nhà đi! Dù sao cả thôn đều biết chúng ta đào được nhân sâm kiếm ra tiền rồi. Cứ giữ tiền trong tay không biết sẽ bị bao người nhòm ngó, sau này lại chỉ có Tỷ tỷ và Nương ở nhà, ta không yên lòng! Huống hồ xây nhà rồi cũng không sợ Nãi nãi và họ hàng đến gây rối nữa.”
Nghe Tô Lăng nói, Tô Uyển nhìn sang nương thân rồi cũng gật đầu nói:
“Nương, con cũng đồng ý! Tục ngữ nói không sợ trộm lấy, chỉ sợ trộm nhòm ngó! Huống hồ trong nhà chỉ có hai nữ nhi yếu đuối bọn ta, nhất định sẽ có người đ.á.n.h chủ ý lên nhà chúng ta!”
Triệu thị suy nghĩ một lát, thấy cũng phải. Thêm nữa, bà nghĩ các con đều đã lớn, ngủ chen chúc trong một căn phòng cũng không hay ho gì cho danh tiếng của Uyển nhi và Tiểu Noãn.
“Được! Vậy thì chúng ta sẽ xây nhà!”
Phần Tô Tiểu Noãn bên này còn không biết sau khi nàng đi, trong nhà lại náo loạn một phen như vậy. Nàng chỉ biết xe ngựa rời Thượng Điền Thôn thì men theo quan lộ thẳng tiến vào trấn. Tiếng xóc nảy khiến nàng muốn thiu thiu ngủ.
Đến trấn, xe ngựa luồn lách qua các con hẻm cuối cùng dừng lại trước cổng một phủ đệ.
Tô Tiểu Noãn được Quản gia Lý mời xuống xe ngựa, trong lòng vẫn còn lâng lâng. Chà chà, xem ra vị Cửu công t.ử này quả thật là lão nhânu có!
Chỉ thấy trước cửa phủ đệ này có hai con sư t.ử đá nhỏ, nơi này chí ít cũng là một tứ hợp viện lớn! Cánh cổng son chạm khắc hoa văn, ngay cả bốn góc của bệ cửa cũng được khảm mỗi bên một con Kỳ Lân Thụy Thú làm bằng lưu ly! Thật là khí phái!
Vì trời đã tối, Công t.ử nhà họ đã đến lúc dùng bữa tối, ước chừng các món d.ư.ợ.c thiện trong Đại trù phòng đã được hầm lên rồi, Quản gia Lý vội vàng dẫn Tô Tiểu Noãn đi về phía Đại trù phòng!
Đến Đại trù phòng, Tô Tiểu Noãn cũng không khỏi cảm thán một tiếng, thật quá xa xỉ. Một căn Đại trù phòng đã gần bằng sáu căn nhà ngói lớn lát gạch xanh, bên trong có hơn mười người đang bận rộn.
Quản gia Lý vừa nhìn quả nhiên món d.ư.ợ.c thiện của Công t.ử đã được hầm nhỏ lửa trên bếp rồi! Ông vội vàng gọi Quản sự Đại trù phòng là Tiền ma ma tới.
“Đây là Tô cô nương mới tới làm thiện thực cho Công tử. Mấy ngày nay, việc nấu nướng cho Công t.ử chủ yếu do nàng phụ trách, ngươi hãy sắp xếp người giúp đỡ nàng!”
Tiền ma ma gật đầu đáp ứng. Dặn dò xong, Quản gia Lý liền bị tiểu tư vừa tới gọi đi.
Sau khi Quản gia Lý đi, Tiền ma ma mới bắt đầu đ.á.n.h giá Tô Tiểu Noãn bên cạnh. Chỉ thấy cô nương này tuy xinh đẹp, nhưng tuổi tác chỉ khoảng mười ba mười bốn.
Trong lòng không khỏi thầm thì, lẽ nào nàng ta dựa vào nhan sắc mà bợ đỡ Quản gia Lý? Hay là thân thích nhà ai đó nhét vào Đại trù phòng?
Nhưng càng như vậy Tiền ma ma lại càng không ưa, nên thái độ liền không lạnh không nhạt, nói với Tô Tiểu Noãn:
“Tô cô nương, món d.ư.ợ.c thiện hôm nay của Công t.ử đã được hầm lên rồi, không biết cô nương còn cần làm thêm món gì nữa không!”
Tô Tiểu Noãn cũng nhìn ra thái độ của Tiền ma ma, nhưng nàng không quản được nhiều như vậy, nàng chỉ phụ trách làm mấy bữa cơm cho vị Cửu công t.ử kia, chứ không phải làm công lâu dài ở đây. Nếu không phải nể mặt Tùy Ý tha thiết quá, nàng mới không thèm đến đâu!
Nàng tiến lên xem xét món d.ư.ợ.c thiện đang được hầm. Trên bếp lò thứ nhất là món Ô cốt kê d.ư.ợ.c thiện. Phía trên nổi lềnh bềnh vài quả táo đỏ và Mạch Đông. Nàng lấy thìa đảo qua đảo lại, thấy trong bụng gà còn nhét một gói d.ư.ợ.c liệu, thịt đã mềm nhừ, xem ra đã được hầm khá lâu rồi.
