Copy Thần Thuật: Ta Ở Tu Chân Giới Làm Đại Lão - Chương 97
Cập nhật lúc: 04/09/2025 20:33
Tô Cửu chậm rãi đưa tay phải lên, khóe môi vẫn vương nụ cười, thong thả gỡ từng lớp băng vải quấn quanh bàn tay.
Ánh mắt của Tô Chi Chi và Tô Tinh Thần bỗng nhiên rực sáng.
Yên Ly và Chu Bạch Ngọc cũng tỏ ra kinh ngạc.
Tô Cửu nghiêng đầu, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối. Nàng khẽ nhếch môi cười nhạt, quay đầu nhìn khắp mọi người: "Các ngươi đều đã nghe rõ rồi đấy."
"Hôm nay, tất cả đều là nhân chứng."
"Ta, Tô Cửu, vốn là kẻ hiền lành."
"Nhưng bọn họ lại ép ta... phải trả gấp mười lần món nợ xưa."
Yên Ly, Chu Bạch Ngọc: "..."
Tô Chi Chi và Tô Tinh Thần đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Đúng vậy, đó chính là yêu cầu của Kim gia!
Hơn nữa, còn được ghi rõ ràng ngay trước cửa hàng.
Tô Chi Chi gật đầu, giọng chắc nịch: "Quy củ của Kim gia, ta đã nhớ rõ, tỷ tỷ!"
"Tốt." Tô Cửu mỉm cười.
Trước khi bước vào cửa hàng, nàng tiến đến chỗ ông lão và tiểu cô nương cháu gái đứng cạnh Yên Ly, nhẹ giọng hỏi: "Hai vị muốn xem cây trâm linh khí nhị giai đó ư?"
"Không, lão phu nào dám mơ đến bảo vật như vậy? Chỉ là tiểu tôn nữ của ta từ khi sinh ra chưa từng thấy linh khí nhị giai, chỉ tò mò muốn nhìn thử một lần..." Ông lão thở dài, ôm chặt tiểu cô nương đang sợ hãi trong lòng.
Tô Chi Chi cũng thấy đồng cảm, khóe mắt hoe đỏ. Nàng cũng chưa từng được nhìn thấy linh khí nhị giai.
Từ thuở nhỏ đến giờ, nàng sống ở tầng thấp nhất của Linh Tằm Các, chưa từng bước chân ra ngoài, càng chưa từng thấy qua những món bảo vật ấy.
Nàng hiểu rõ cảm giác của tiểu cô nương kia đến nhường nào.
"Tỷ tỷ..." Tô Chi Chi khẽ níu vạt áo Tô Cửu, giọng khẩn cầu: "Có cách nào... cho nha đầu kia được nhìn thử một lần không?"
Dù bên cạnh có những vị tu vi cao thâm hơn như Yên Ly và Chu Bạch Ngọc, nhưng nàng vẫn tin tưởng tuyệt đối vào Tô Cửu.
Tô Tinh Thần vô thức quay đầu nhìn tiểu muội.
Không biết tự khi nào, Tô Cửu đã trở thành điểm tựa vững vàng trong lòng họ.
Ánh mắt Tô Tinh Thần cũng bất chợt sáng lên, chăm chú dõi theo bàn tay phải của Tô Cửu.
"Ồ!"
Tô Cửu khẽ cười nhếch môi: "Cứ chờ xem!"
Nàng gỡ lớp băng cuối cùng, tiện tay vứt vào giới chỉ. Ngẩng đầu nhìn tấm biển "Kim Ngọc Đường" treo cao, rồi thong dong bước vào cửa hàng, dáng vẻ bình thản như chẳng có gì đáng bận tâm.
"Chúng ta có nên đi theo không, Nhị ca?" Tô Chi Chi vừa háo hức vừa lo lắng, nhưng lại nhớ đến lời dặn dò của Tô Cửu.
Tô Tinh Thần kéo tay nàng, giọng ôn hòa: "Tỷ tỷ bảo chờ..."
"Thì chúng ta cứ chờ."
Chu Bạch Ngọc định bước theo vì tò mò, nhưng bị Yên Ly giữ lại. Nàng liếc xéo hắn, nhếch môi nói: "Theo làm gì? Cái tiệm này kiêu ngạo đến thế, vào chỉ tổ thêm bực mình!"
Người trong tiệm nghe được, sắc mặt lập tức thay đổi, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi vào trong. "Hừ, mười vị thủ tịch các tầng Linh Tằm Các thì đã sao, tưởng mình là nhân vật đáng gờm chắc?"
Yên Ly nhìn theo bóng dáng Tô Cửu đang chậm rãi bước vào tầng một, nơi trưng bày vô vàn bảo vật, trầm ngâm nói: "Oan có đầu, nợ có chủ. Nàng ấy vào đó để lấy lại công bằng."
"Chúng ta không cần nhúng tay vào, cứ để nàng tự giải quyết."
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn mua đồ ở cửa hàng này? Một chút khí phách làm người cũng không có!" Yên Ly liếc xéo Chu Bạch Ngọc, vẻ mặt đầy khinh bỉ. "Ngươi với ta đều từng là tu sĩ thấp kém, phải từng bước dần vươn lên. Ai mà chưa từng sa sút lỡ vận? Hắn đã mắng chúng ta, ngươi còn muốn vào trong hiến tiền cho hắn ư?"
Chu Bạch Ngọc nghẹn họng: "..." Ta chỉ muốn vào xem náo nhiệt mà thôi.
Hắn đứng ngồi không yên, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng Tô Cửu. Nàng đi qua từng quầy trưng vật, dáng vẻ ung dung như đang dạo trong nhà mình. Hắn thật sự tò mò muốn biết nàng sẽ chọn món nào, sẽ tạo ra thứ gì đặc biệt? Là linh trâm nhị giai? Hay linh kéo nhị giai?
Tô Cửu đã bảo họ cứ chờ, để nàng tự lo liệu. Nhưng cả thảy bọn họ đều đứng ngồi không yên. Dù có giả vờ đi dạo quanh các cửa hàng khác, ánh mắt vẫn luôn lén lút nhìn về phía Kim Ngọc Đường, lòng đầy tò mò và thấp thỏm.
Tô Chi Chi ngồi cùng ông lão và tiểu cô nương, chia nhau đan dược hồi phục, nhưng tâm tư chẳng đặt vào đó, cứ chốc chốc lại ngóng về phía cửa hàng.
Ai nấy đều tò mò khôn xiết, lòng nóng như lửa đốt.
Cuối cùng, sau nửa canh giờ, cả nhóm ngồi chờ chực trước cửa một tiệm linh khí khác, lòng dấy lên mối lo âu thực sự.
"Tỷ tỷ có ổn không?" Tô Chi Chi thì thầm, ánh mắt lo lắng dõi về phía Kim Ngọc Đường.
Ngay cả Tô Tinh Thần cũng chẳng giấu nổi vẻ thấp thỏm, bồn chồn trong đáy mắt.
Đúng lúc ấy, Tô Cửu ung dung bước ra khỏi Kim Ngọc Đường.
Sắc mặt nàng vẫn bình thản như tờ, thần thái điềm nhiên như mây trôi. Chẳng hề vương chút mệt mỏi hay xúc động nào, tựa như vừa dạo chơi một vòng trong chốn thiền môn rồi thong dong bước ra vậy.
Tứ nhân lập tức vây quanh nàng, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Ngay cả lão nhân và tiểu cô nương đứng cạnh cũng tò mò dõi theo, không rõ bọn họ đang trông ngóng điều chi.
Chu Bạch Ngọc nhướng mày, tiến lên một bước, thân hình che khuất tầm mắt của kẻ qua lại. Hắn ghé sát tai nàng, giọng nói hạ thấp, mang theo vẻ thần bí khó tả: "Ngươi rốt cuộc đã phục chế được... vật gì? Là trâm ngọc nhị giai, hay kéo ngọc nhị giai?"
Trong lúc hắn hỏi, Tô Chi Chi bất chợt nhớ đến giá của trâm ngọc và kéo ngọc nhị giai trong tiệm vừa rồi: mỗi món đều có giá tới ba nghìn chín trăm chín mươi chín linh thạch! Nếu phục chế được chín món, chẳng phải sẽ thu lợi lớn sao!
Tô Chi Chi bỗng kêu lên khe khẽ, khuôn mặt ửng hồng, bắt đầu vội vã đếm những ngón tay nhỏ nhắn.