Cưng Chiều - Chương 147
Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:51
Lúc tiếng chuông tan học vang lên, Nhan Hạ đang ngồi trên xe lướt Weibo toan bước xuống xe thì Lục Phỉ liền nói: “Anh đi đón Hạo Hạo cho, em cứ ngồi trên xe đi.”
Thấy thế, cô cũng không phản đối mà chỉ nghiêm túc nhìn điện thoại.
Một lát sau, Nhan Hạ lập tức ngẩng đầu khi có tiếng cửa mở, khuôn mặt đáng yêu của Hạo Hạo liền thò vào.
“Sao mẹ lại không vào đón Hạo Hạo vậy ạ?” Lục Hạo ném cái ba lô vào xe trước, rồi mới lồm cồm bò lên ghế sau.
Anh đóng cửa xe rồi xoay người trở về ghế lái, vừa ngồi vào đã nghe thấy tiếng con trai chất vấn bà xã.
“Mẹ chỉ không xuống đón con chứ đâu có không đón con.” Nhan Hạ vội cất điện thoại, sau đó đưa tay vuốt v e khuôn mặt nhỏ bé nõn nà đang tức giận của con trai.
“Có phải vì mẹ bận dùng điện thoại nên mới không xuống đón Hạo Hạo phải không ạ?” Lục Hạo nhìn điện thoại của mẹ với vẻ tức giận, sau đó lại tiếp tục: “Mẹ ơi.”
“Ơi?”
“Trong cuộc họp phụ huynh lần trước, cô giáo có nói về vấn đề nghiện di động của các bậc cha mẹ, ví dụ như lúc ăn cơm đấy ạ. Con còn nghe nói có rất nhiều phụ huynh không chịu dành thời gian chơi với con cái, đến chủ nhật còn dẫn con họ đi học thêm. Mẹ ơi, mấy bạn ấy đáng thương quá.” Bé ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Lúc con kể với các bạn rằng hôm qua con được ba mẹ dẫn đi chơi thì ai ai cũng hâm mộ con cả. Mấy bạn ấy còn nói là càng ngày ba mẹ của họ lại càng ít dẫn bọn họ đi chơi nữa. Có phải sau này ba mẹ cũng sẽ không còn thời gian chơi với Hạo Hạo nữa không ạ?”
Nghe xong lời con nói, Nhan Hạ lại nhớ đến đôi tình nhân ngồi đối diện với nhau mà cứ cắm mặt vào điện thoại trong lần gia đình họ ăn ngoài. Nếu hai người này cưới nhau rồi có em bé thì e rằng không thể thay đổi thói quen này trong một sớm một chiều được, đến cả bạn bè của Hạo Hạo cũng gặp phải tình cảnh này rồi.
“Ba mẹ vĩnh viễn luôn có thời gian ở bên Hạo Hạo, con không cần phải chờ đến khi ba mẹ có thời gian đâu nè.” Cô xoa đầu con trai, sẵn tiện nhét điện thoại vào túi xách.
“Hạo Hạo sẽ luôn ở bên ba mẹ.” Bé lập tức hào hứng đáp lời mẹ.
Nhan Hạ nghe vậy liền cúi đầu hỏi con trai: “Giờ chúng ta về nhà nhé?”
Bé gật đầu, rồi quay qua nhìn ba đang ngồi ở phía trước: “Chúng ta xuất phát thôi ba.”
Lục Phỉ nhìn vợ con ở phía sau qua gương chiếu hậu rồi mới lái xe.
Sau khi xe lăn bánh, Nhan Hạ bắt đầu trò chuyện với Hạo Hạo.
“Mẹ ơi, cô giáo khen con ngoan, con còn được nhiều bông hoa nhất lớp nữa đó mẹ.”
“Hạo Hạo giỏi quá.”
“Á, còn cái này nữa.” Lục Hạo vội vàng cầm lấy ba lô nhỏ của mình lên, bé tìm một hồi mới thấy được một tấm thiệp mời.
Bé nói với vẻ tự hào: “Tên ba mẹ là do chính tay con viết đấy ạ.”
Nhan Hạ nhận lấy và mở tấm thiệp mời tinh xảo ra, tên của vợ chồng họ xiêu xiêu vẹo vẹo như một loài bò sát bò tới bò lui ngay dòng đầu tiên lập tức đập vào mắt. Tuy vậy, nó vẫn khiến lòng cô rất đỗi vui mừng.
# Kính gửi Lục Phỉ và Nhan Hạ, nhà trẻ quốc tế Gia Luân rất mong cả hai có thể tới tham dự các hoạt động gia đình của đại hội kỉ niệm 5 năm thành lập nhà trẻ! #
Sau khi đọc xong, cô nhìn sang con trai rồi nói: “Hạo Hạo, con đọc cho ba nghe đi.”
“Dạ.” Bé vừa nghe thấy mình có nhiệm vụ thì kích động lấy lại lá thư, hào hứng đọc to: “… Ba Lục Phỉ, mẹ Nhan Hạ, nhà trẻ quốc tế Gia Luân rất mong cả hai có thể tới tham dự các hoạt động gia đình của đại hội kỉ niệm 5 năm thành lập nhà trẻ!”
“Khi nào vậy con?” Lục Phỉ vừa nghe xong đã vội hỏi lại.
“Ngày 22 tháng 12 ạ.” Lục Hạo vừa dứt lời đã vội vàng nói tiếp: “Trước giờ ba chưa từng tham gia hoạt động nào tại trường với con cả! Lúc nào các bạn cũng hỏi sao ba không đến, con trả lời rằng ba rất bận, sau đó…”
“Lần này ba sẽ đi với Hạo Hạo.” Không chờ bé nói xong, Lục Phỉ đã đồng ý.
“Ba chịu đi rồi phải không ạ? Tuyệt quá!” Lục Hạo vừa nhận ra ba đã đồng ý thì lập tức vui vẻ vỗ tay.
“Ừm.” Lục Phỉ nghe vậy liền đáp lại con.