Cưng Chiều - Chương 173
Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:53
Họ thảo luận chuyện này lâu như vậy, mà còn không bằng một tiếng gõ cửa của con trai nữa.
Lục Phỉ lẳng lặng đặt một biệt danh mới cho Lục Hạo: Đứa con như đòi nợ!
Sau đó, anh tiến lên mở cửa, gương mặt rạng rỡ của Lục Hạo liền thò vào: “Chào buổi sáng, ba!”
Bé nói xong vội chạy vào trong, nhìn thấy mẹ liền kích động gọi lớn: “Mẹ ơi.”
Nhan Hạ nhìn bé, dịu dàng hỏi: “Sao vậy con?”
Lục Hạo xoắn xít một lát rồi nói: “Sáng nay mình ăn khô bò được không ạ? Món quà ở trên bàn con đấy ạ.” Bé còn vẫn nhớ hộp bò khô kia đấy!
Cô từ chối một cách dứt khoát: “Không được.”
“Sao vậy ạ?” Lục Hạo kích động hỏi mẹ, ngày hôm qua sắp thành công rồi mà.
Vả lại, đây còn là lần thứ hai bé bị từ chối nữa.
Nhan Hạ giải thích: “Mẹ sẽ cất khô bò giúp con, tối con về rồi ăn.” Nếu họ không ra tay khống chế thì chẳng mấy chốc Hạo Hạo sẽ ăn hết mất.
Vả lại, sáng ăn món này không tốt cho hệ tiêu hóa.
Lục Hạo ủ rũ nói: “Dạ.” Trong lòng lại tự an ủi rằng được ăn là may lắm rồi.
Lục Phỉ bế bổng bé lên rồi nói: “Ba con mình đi làm bữa sáng thôi nào!”
“Vâng!” Lục Hạo nghe vậy liền choàng tay quay cổ ba, vội vã thúc giục như đã quên mất chuyện khô bò rồi: “Giờ mình đi liền đi ba!”
Thật ra, dời đi sự chú ý của trẻ con rất đơn giản.
Nhan Hạ nhìn theo bóng lưng của chồng con, rồi vội vàng đi theo.
Đúng là mang thai thì cô trở nên ngớ ngẩn quá đi mất!
Ba người ăn sáng với nhau rồi mới ra cửa.
Vợ chồng họ chở con trai đến trường trước, rồi anh mới đưa cô đến công ty.
Lúc bà xã chuẩn bị bước xuống xe, anh dặn dò: “Tan làm thì gọi anh tới đón em, rồi tụi mình cùng đi ăn.”
Chưa gì mà anh đã thấy không yên lòng rồi, không biết mình có nên mướn một người giúp việc ở nhà không nhỉ?
Nhan Hạ bất ngờ hỏi: “Làm vậy có quấy rầy công việc của anh không?” Đang quay mà anh vẫn có thể chuồn êm được á?
Lục Phỉ tự tin nói thẳng: “Không đâu. Theo dự tính thì hôm nay sẽ quay xong nhanh thôi.”
“Vậy em sẽ chờ anh đến.” Chồng đã nói đến nước này thì cô còn nói gì được nữa, gật đầu ra chiều đồng ý rồi trả lời xuôi theo ý anh.
Anh vừa nói hôn khẽ lên mặt cô: “Chiều gặp nhé bà xã.”
Lục Phỉ nhìn theo bóng vợ từ lúc xuống xe đến khi cô bước vào công ty, rồi mới lái xe rời khỏi đây.
Rất nhanh, xe của anh đã tới hãng thu âm, ngoài cửa có sẵn mấy phóng viên đang ngồi chầu chực.
Lúc thấy xe Lục Phỉ từ xa, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng. Khi anh vừa xuất hiện, người nào người nấy cũng ùa tới chỗ anh đặt câu hỏi.
“Hôm nay ảnh đế Lục tới hãng thu âm để làm gì vậy?”
“Quay MV.” Lục Phỉ vừa đi vừa trả lời.
Mắt của cánh nhà báo sáng lên, vội hỏi: “Với Thiên Vương Vưu Khánh sao?”
“Ừ.”
Cánh nhà báo hỏi dồn: “Vậy ảnh đế Lục có biết hôm nay Thiên Vương Giang Văn cũng quay MV với sự góp mặt của ảnh đế Ân Nhất Luân không?”
Vì Ân Nhất Luân và Lục Phỉ ngang tuổi nhau, nên không tránh khỏi bị so sánh. Hôm nay họ may mắn lắm nên mới gặp được cả hai ở cùng một chỗ thế này.
“Thật sao? Mới biết thôi.” Vẻ mặt của Lục Phỉ vẫn bình thản khi nghe thấy người này, khiến ai nấy đều cảm thấy khó chịu không thôi.
Ảnh đế Lục có thể đừng lạnh lùng vậy không?
Đúng lúc này, có người tinh mắt nhận ra một chiếc xe quen thuộc đã đậu ở cửa.
Một phóng viên kích động nói: “Ảnh đế Ân tới rồi.” Giờ thì họ đã có thể chụp chung hai người này rồi.
Lục Phỉ nghe vậy bèn nheo mắt nhìn qua, đúng là lâu rồi không gặp!
Lát sau, Ân Nhất Luân liền bước xuống, dừng lại trước mặt phóng viên vây tới, ánh mắt lại nhìn sang Lục Phỉ…
Đôi mắt Ân Nhất Luân bùng lên sự tức giận, vậy mà Lục Phỉ vẫn bình tĩnh như cũ.
Nhờ vậy mà họ cũng đã thấy được sự khác biệt giữa cả hai.
Ánh mắt của Ân Nhất Luân dần trở nên sâu thẳm khi nhìn về phía Lục Phỉ, chậm rãi bước tới cạnh anh…