Cưng Chiều - Chương 184

Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:54

Nhan Hạ vừa nghe vừa bật cười. Nói thật thì hình tượng của ông xã trong cảm nhận của cô rất khác với con người mà Vưu Khánh vừa nhắc đến luôn ấy chứ.

Nhờ vậy mà cô đã hiểu rõ hơn về cuộc sống của ông xã ở trong giới giải trí rồi.

Khi Lục Phỉ dẫn con trai về xe thì đã nghe thấy tiếng cười của bà xã và Vưu Khánh, có vẻ như họ đang bàn chuyện rất rôm rả thì phải?

“Mẹ ơi.” Lục Phỉ còn chưa kịp làm gì thì con trai đã bò lên vào xe và sà vào lòng vợ.

Bé còn tưởng rằng mẹ không đến đón mình nữa chứ, thì ra là mẹ đang chờ mình ở trong xe.

Nhan Hạ lập tức ôm con vào lòng khi nghe thấy tiếng bé, nhưng cô vẫn nhanh nhạy lách người để tránh việc bé tiếp xúc trực tiếp với bụng mình.

Bé ngồi cạnh mẹ, cánh mũi thoang thoảng mùi hương của mẹ, khiến bé vui không kể xiết.

Cùng lúc đó, Lục Phỉ đã đến chỗ ghế lái.

Vưu Khánh thấy Lục Hạo đáng yêu như vậy thì không nhịn được mà bật thốt lên: “Hạo Hạo nhà anh đáng yêu quá đi!” 

Nói thật, bé giống như phiên bản dễ thương hơn của Lục Phỉ vậy, khiến anh ta rất muốn ôm bé vào lòng và cưng nựng. Nghĩ vậy, lòng anh ta sướng rơn, chẳng khác nào như đang cưng nựng Lục Phỉ rồi.

Lục Hạo đang ôm mẹ nghe vậy mới kịp nhận ra còn có người thứ tư ở đây, bé lập tức ngồi thẳng dậy, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Vưu Khánh sáng rực.

Một lát lâu sau, bé mới nói: “Chú này là ai vậy mẹ? Tại sao chú ấy lại ở trong xe vậy ạ?”

“Chú ấy là bạn của ba con.” Nhan Hạ nghe con gọi chú thì lại nhớ tới cảnh bé gọi bác trước kia. Chắc vì Vưu Khánh là ca sĩ nên đã quen ăn mặc theo mốt, khiến ai nấy cũng nghĩ anh ta trẻ tuổi hơn tuổi thật rất nhiều nhỉ?

“Dạ.” Lục Hạo ngạc nhiên gật đầu, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Vưu Khánh.

Anh ta vẫn cứ để mặc bé quan sát mình, đôi môi vẫn giữ nguyên nụ cười, trong đôi mắt đong đây vẻ cưng chiều.

Vì trẻ con rất nhạy cảm với cảm xúc của người xung quanh, nên bé có thể cảm nhận được chú ấy rất thích mình. Dù vậy, bé vẫn chưa biết phải làm sao với chú xa lạ này, vội vàng nhìn về phía mẹ với vẻ cầu cứu.

Vưu Khánh cũng nhận ra chuyện này, mỉm cười rồi chìa tay ra tới trước mặt bé: “Con có thể kết bạn với chú không nè?”

Lục Hạo chớp mắt, hàng mi dài cong vút cứ liên tục lay động. Lát sau, bé chìa bàn tay nhỏ bé của mình ra trước mặt Vưu Khánh: “Được ạ.”

Lòng Lục Phỉ và Nhan Hạ chợt trở nên ấm áp khi thấy cảnh tượng này.

“Chúng ta lên đường thôi nào!” Lục Phỉ nhắc nhở mọi người xong liền khởi động xe.

Trong lúc rảnh rỗi, Vưu Khánh xoay người lại trò chuyện với hai mẹ con họ.

“Sắp tới ngày kỷ niệm trường rồi đó mẹ ơi. Lúc chúng con sắp xếp lớp học, con đã giúp đỡ mọi người nhiều lắm đó mẹ.” – Lục Hạo mở miệng đầy tự hào, đồng thời cũng không quên bày ra dáng vẻ mau khen con đi.

“Vậy trường học của con đã trang trí xong chưa nào?” – Nhan Hạ  hỏi thì hỏi vậy, chứ cô biết nhà trường sẽ không để cho tự mình học sinh trang trí trường học hết đâu.

Lục Hạo nghiêm túc trả lời: “Con thấy có rất nhiều cô chú bày trí rất đẹp ở trong sân thể dục, con nghĩ ba mẹ sẽ thích lắm ạ.” 

“Sắp tới ngày kỷ niệm trường học của Hạo Hạo rồi à?”

“Dạ.”

“Vậy trường con có những tiết mục gì nè?”

“Có nhiều lắm ạ! Ca hát nè, nhảy múa này, diễn tấu bằng nhạc cụ nữa…” Lục Hạo vừa nói vừa xòe tay ra đếm, trông rất dễ thương.

Vưu Khánh càng nhìn lại càng thích bé hơn, cười hỏi tiếp: “Vậy Hạo Hạo có tiết mục gì không nè?”

Bé lập tức vui vẻ đáp: “Có ạ! Lớp con sẽ trưng bày những bức tranh do con vẽ như trong một buổi triển lãm tranh ấy ạ.”

Vưu Khánh vội khen lấy khen để bé: “Hạo Hạo lợi hại quá! Hóa ra Hạo Hạo còn là một họa sĩ nhỏ nữa.” 

Gương mặt nhỏ nhắn của Lục Hạo đỏ bừng vì ngại ngùng, vội nói: “Cô Lý nói con thừa hưởng tài năng vẽ tranh của mẹ đấy ạ.”

“…” Nghe con nói vậy, Nhan Hạ liền nhớ tới khuôn mặt đầy sinh động của cô giáo Lý. Tuy khả năng cô ấy đã nói những lời này là rất cao, nhưng tại sao Hạo Hạo lại nhớ kỹ câu này đến vậy?

Vưu Khánh trầm ngâm gật đầu rồi nói: “Vì ba mẹ con đều rất xuất sắc, nên tất nhiên là con cũng sẽ ưu tú như họ thôi.”

“Dạ.” Hạo Hạo gật đầu chắc nịch khi nghe chú này khen lẫn mình và ba mẹ.

“Ngại chưa kìa!” – Nhan Hạ véo nhẹ cái mũi nhỏ của con trai khi thấy dáng vẻ kiêu ngạo kia. Vì cô không dùng sức nên chẳng khác nào đang gãi ngứa cho bé, khiến bé phải bật cười khúc khích.

Lúc bé mỉm cười rạng rỡ, trông bé giống như một thiên thần nhỏ vậy.

Với Nhan Hạ, Lục Hạo chính là thiên thần nhỏ mà ông trời đã ban cho cô.

Suốt cả quãng đường đi, bầu không khí trong xe đã trở nên thoải mái hơn hẳn, tiếng nói cười cứ vang lên không ngừng.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.