Cưng Chiều - Chương 188
Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:54
“Hạo Hạo này.” – Lục Phỉ bỗng nhiên gọi tên con.
“Dạ?” Lục Hạo lơ đễnh đáp lại ba.
“Con không thể nói với người khác rằng trong bụng mẹ đã có em trai hoặc em gái.”
“Tại sao vậy ạ?” Nghe vậy, bé liền dừng tay, quay sang nhìn ba với vẻ khó hiểu.
“Giờ em vẫn còn nhỏ, nên em sẽ sợ nhìn thấy nhiều người. Vậy nên, chỉ mỗi gia đình mình biết là được rồi. Khi nào em lớn lên thì sẽ ổn thôi.” – Lục Phỉ chỉ nói nhẹ nhàng lại không kém phần kiên nhẫn cho con biết. Anh không dọa nạt Hạo Hạo, mà để chính thằng bé chủ động bảo vệ em mình.
“Hạo Hạo tuyệt đối sẽ không nói đâu ạ.” Bé đáp xong liền bịt miệng mình lại.
“Ừm.” – Anh không nói thêm nữa, chỉ sờ đầu con.
Sau đó, gia đình họ tiếp tục xem TV. Thỉnh thoảng, Lục Hạo lại quay sang nhìn lén bụng của mẹ.
Một lát sau, cảnh Lục Phỉ và Lục Hạo đến dã ngoại ở vùng ngoại ô đã xuất hiện trên màn hình.
Nhan Hạ còn chưa thấy có vấn đề gì thì bé lại đột nhiên nói: “Con nhớ mình đã đến nơi ba quay phim mà ba ơi? Rồi mình còn gặp cái cô kỳ lạ kia nữa…”
Dù bây giờ Dương Ngưng liên tục bị réo tên vì chuyện của Công ty giải trí Anh Luân, nhưng cô không chú ý tới chuyện này mấy. Giờ nghe con nhắc tới, cô mới bừng tỉnh nhận ra đúng là có chuyện xảy ra giữa ông xã và Dương Ngưng trên phim trường thật.
“Nếu chuyện ba đánh người mà bị truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến chương trình.” – Anh nói xong lại bình thản nhìn con trai.
Nghe ba nhắc đến vấn đề đánh người, mặt bé đầy vẻ e thẹn khi nghĩ đến chuyện mình đã đánh người phụ nữ xấu xa vào ngày hôm đó, lén lút nhìn sang mẹ.
Bé thấy vẻ mặt của mẹ vẫn như cũ liền thở phào nhẹ nhõm, hùng hồn nói: “Hạo Hạo cũng thấy cảnh đánh người mà bị chiếu trên TV thì không hay chút nào cả.”
Nhan Hạ vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm động trước dáng vẻ gật gà gật gù của bé.
“Hạo Hạo này.”
“Dạ mẹ?” – Nghe thấy giọng nói của mẹ, Lục Hạo đang có tật giật mình bỗng đáp lại bằng chất giọng to hết nấc, bàn tay nhỏ cũng siết chặt.
“Hôm đó, con đã…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu thì bé đã cắt ngang: “Con không cố ý đánh người đâu mẹ ơi.”
“Đánh người? Con đã đánh ai cơ?” – Cô nhíu mày hỏi, rồi nhìn thoáng qua ông xã.
Lục Phỉ vẫn bình thản trước ánh mắt khó hiểu của vợ, dù sao thì anh cũng chưa nói gì cả, tự con trai chưa đánh đã khai đấy nhé.
Lục Hạo rất đỗi ngạc nhiên khi mẹ nói vậy, thì ra mẹ vẫn chưa biết ư?
Khi thấy con trai mím chặt môi, cô lại gọi tên con: “Hạo Hạo.”
Bé cố gắng biện minh cho mình: “Con chỉ đẩy nhẹ cô người xấu kia thôi, sức con yếu như vậy trong khi cô ta lớn đến thế… Vả lại, con rất tức giận khi cô ta dám mắng mẹ.”
Lục Hạo nhìn mẹ rồi nói tiếp: “Mẹ ơi, nếu ba cũng đánh cô ta thì có nghĩa là cô ta là người xấu rồi ạ.”
Lúc nghe ra sự bảo vệ xen lẫn thấp thỏm của con, cô thở hắt ra rồi xoa đầu bé: “Tuy đánh người là sai, nhưng Hạo Hạo làm vậy là vì bảo vệ mẹ nên có thể bỏ qua. Nếu sau này Hạo Hạo có rơi vào trường hợp như vậy nữa thì con không nên tùy tiện đánh người. Con đánh cô ta thì cô ta cũng có thể đánh trả lại con mà…”
Bé nghiêm túc trả lời câu hỏi của mẹ: “Có ba thì cô ta không dám đánh con đâu. Vả lại, Hạo Hạo có thể chạy mà mẹ.”
“…” Nhan Hạ im lặng một lát, rồi thay đổi cách nói: “Ý mẹ là sau này khi ba mẹ không ở bên con cơ…”
“Mẹ cứ yên tâm, Hạo Hạo sẽ không tùy tiện đánh người. Vả lại, Hạo Hạo được yêu mến lắm luôn.”
Trước vẻ mặt đầy tự tin của con trai, cô bỗng nhiên không biết nên nói gì nữa.
Một lát sau, cô mới nói: “Sau khi con đánh người, ba đã nói gì với con?”
Bé hăng hái đáp ngay: “Đánh người là sai nên con không thể tùy tiện ẩu đả, nhưng nếu ai đó bắt nạt con thì con có thể đánh trả phải không mẹ?”
Sau khi nghe những lời nói hợp lý của con trai, cô không kìm được mà nhìn ông xã.
Dù nghe rất có lý nhưng sao cô lại thấy rất lạ khi nó thốt ra từ miệng con mình vậy nhỉ?
Sau khi hết toàn bộ cuộc đối thoại vu vơ của hai mẹ con, anh mới ung dung xen vào: “Bà xã à, Hạo Hạo vẫn còn nhỏ. Lần này con làm vậy là vì em, sau này còn gặp phải chuyện tương tự thì mình dạy con sau cũng chưa muộn mà.”
Anh hiểu nỗi lo của vợ nhưng anh không muốn cô bị ràng buộc bởi những suy nghĩ của bản thân.