Cưng Chiều - Chương 193

Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:55

Anh ngập ngừng đáp lời con: “Mấy chú đang hỏi ba một số vấn đề, con đừng nói chen vào nhé.” 

Dù có một số phóng viên trẻ tuổi, nhưng anh vẫn thấy hơi áp lực khi bị nói là già hơn mấy ông chú U40 ở đây.

“Dạ.” Bé gật đầu, vội vàng khoá miệng mình lại như đang hứa sẽ không nói leo nữa.

Lục Phỉ trấn an con trai xong mới nhìn về phía các phóng viên, chậm rãi nói: “Đúng là tôi đã biết trước chuyện chương trình bị cắt ghép, thậm chí còn đồng ý để họ ghép một cảnh quay khác vào.”

“Xin hỏi nguyên nhân anh làm vậy là gì?”

Anh nói ra những lời khiến các phóng viên không thể nào phản bác lại được: “Vì Bố đã về là một chương trình thể hiện tình cha con, nên tôi mong nó sẽ đem đến sự ấm áp cho người xem chứ không phải những cuộc tranh cãi nảy lửa.” 

Cánh nhà báo tin anh mới là lạ đấy! Tuy vậy, bọn họ không ngờ rằng Lục Phỉ luôn kiệm lời bỗng nhiên nói nhiều đến vậy.

Dù bọn họ vốn phải cảm thấy vinh hạnh, nhưng câu trả lời không như bọn họ mong muốn thì phải làm sao đây?

Trong lúc các phóng viên đang suy tư, một chiếc xe hơi sang trọng đã xuất hiện ở cửa.

Vừa thấy chiếc xe, giới truyền thông liền nghĩ ngay đến Tổng giám đốc Trần Cảnh của Công ty giải trí Anh Luân.

Cuối cùng thì vị tổng giám đốc hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng cũng chịu xuất hiện rồi ư?

Ngay sau đó, các phóng viên liền chạy về phía chiếc siêu xe. Tài xế bước xuống, đi vòng ra phía sau để mở cửa xe.

Khi cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài xuất hiện, theo sau là bóng dáng cao lớn.

Tuy giới truyền thông biết về Trần Cảnh, nhưng vì họ không được phép chụp ảnh anh ta, nên không ai có hình chụp của người này cả.

Đa số mọi người đều cho rằng tổng giám đốc Trần là một ông chú bốn năm chục tuổi như tổng giám đốc của mấy công ty giải trí khác, nhưng thật ra Trần Cảnh chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, ngoại hình lại không kém ngôi sao là mấy…

Đúng là một con người khiến người ta phải ngạc nhiên mà!

Lục Phỉ nhìn chằm chằm Trần Cảnh. Tuy họ chỉ lướt qua nhau đôi lần, nhưng anh ta đã để lại ấn tượng khó quên trong anh.

Từ thái độ thù hằn, đến cách anh ta kiểm soát chuyện của Dương Ngưng đều khiến anh cảm thấy kỳ lạ.

Lục Phỉ đang suy nghĩ thì bên tai bất thình lình vang lên giọng nói đầy lo lắng của con trai: “Mẹ bị sao vậy vậy mẹ?” 

Anh quay đầu liền thấy khuôn mặt tái nhợt của bà xã, mắt cô lại nhìn chằm chằm về phía Trần Cảnh.

Lục Phỉ ngỡ ngàng, cô biết Trần Cảnh ư?

Giây lát sau, anh đã đứng đối diện với bà xã, tay khẽ vuốt mặt cô: “Em sao vậy?”

“Không có gì…” Lúc nhìn thấy Trần Cảnh, đầu óc Nhan Hạ chợt trở nên trống rỗng, không thể tin được Trần Cảnh lại là Trần Cảnh Thâm.

Người tạo đã thành bóng ma trong cuộc đời cô trong dĩ vãng… Giờ đây lại xuất hiện trước mặt cô.

Quá khứ mà cô tưởng đã ngủ yên nay lại quay về.

Cả người cô run lên liên hồi, chỉ khi nhìn ông xã mới đủ sức để đứng vững.

Tuy Lục Phỉ nhận ra sự bất thường nơi bà xã, nhưng anh không muốn khiến cô khủng hoảng thêm nữa, chỉ dịu dàng hỏi: “Chúng mình đi vào nhé vợ?”

Cô run rẩy đáp: “Vâng.” 

Anh không trả lời mà chỉ ôm chặt lấy cô rồi đi vào trong.

Đúng lúc này, tiếng của Trần Cảnh lại vang lên từ sau lưng họ: “Lục Phỉ này.” 

Lục Phỉ dừng bước, còn Nhan Hạ lại cứng đờ. Lúc nghĩ đến ông xã đang ở cạnh mình, cô thở phào nhẹ nhõm, rồi quay lại chung với anh.

Khi tay cô giữ chặt lấy cánh tay của anh, cả người cô như được tiếp thêm sức mạnh, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Trần Cảnh.

Thấy cô đã có thể nhìn thẳng mình, đôi mắt Trần Cảnh chợt trở nên u ám, cười giả lả với cô: “Đã lâu không gặp, Nhan Hạ.”

Phóng viên vội đặt câu hỏi.“Giám đốc Trần biết cô Nhan ư?” 

“Tôi và Nhan Hạ học chung trường tiểu học đến tận trung học. Chúng tôi đã không gặp nhau mười mấy năm rồi, không ngờ cô ấy đã kết hôn và sinh con, còn tôi vẫn là lẻ loi một mình.” – Giọng nói đầy hoài niệm của Trần Cảnh khi lọt vào tai Nhan Hạ chẳng khác nào ma chú đòi mạng cả.

Trước đây, anh ta cũng đã dùng giọng điệu này để từng chút một kiểm soát cuộc sống của cô.

“Đã lâu không gặp.” 

Đúng vậy, họ đã không gặp mặt suốt mười mấy năm trời rồi.

Khi nghe thấy lời hồi đáp của Nhan Hạ, Trần Cảnh lập tức mỉm cười, sau đó nhìn về phía Lục Phỉ: “Chúng ta lại có vinh hạnh được gặp nhau nữa rồi.”

Nói xong, anh ta chìa tay ra trước mặt Lục Phỉ.

Vì một tay Lục Phỉ đang ôm con, tay còn lại đang giữ lấy vợ, nên thế nào anh cũng phải buông một trong hai người ra để bắt tay.

Ngay sau đó, Lục Phỉ bỏ con trai xuống để bé nắm bàn tay kia của vợ, sau đó mới bắt tay với Trần Cảnh: “Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.”

Hai bàn tay siết chặt, đôi mắt âm thầm tranh đấu khi nhìn thẳng vào nhau.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.