Cưng Chiều - Chương 220
Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:57
Lục Phỉ không ngờ mình lại gặp Vưu Khánh ở đây, sau lại nhớ đến dáng vẻ suy tư của cậu ấy khi mình nhắc đến ngày kỉ niệm thành lập trường của Lục Hạo thì đã hiểu ra ngay.
Theo số người phát hiện ra Vưu Khánh ngày càng tăng, tiếng vỗ tay cũng ngày càng to.
Với các bậc phụ huynh, Vưu Khánh chính là biểu tượng cho thanh xuân của họ. Giờ họ lại được chính tai nghe tiếng hát tuyệt vời này thì làm gì có chuyện không hưng phấn được chứ? Lục Hạo bị tiếng cổ vũ điên cuồng của đám đông thu hút, ánh mắt cứ nhìn chằm chặp vào sân khấu với hiệu ứng huyền ảo.
Sau khi Vưu Khánh chào khán giả, anh ta liền nói thẳng: “Tôi xin tặng bài Tình yêu đơn giản cho mọi người trước nhé.”
Anh ta vừa dứt lời, khúc nhạc dạo của bài hát liền vang lên.
Mọi người vốn không nghĩ gì nhiều, sau lại nhớ ra tình anh em bền chặt giữa Vưu Khánh và Lục Phỉ, cộng thêm tối qua Lục Phỉ đã trổ tài ca hát thì ai cũng hiểu ra hôm nay anh ta đến để “đòi lại công bằng” cho Lục Phỉ.
Những người ngồi xung quanh Lục Phỉ cười trộm khi nghĩ đến giọng hát kinh khủng của anh tối qua.
Nhan Hạ nghe giọng ca vàng của Vưu Khánh, so sánh với ông xã xong liền bật cười nói: “Anh gọi Vưu Khánh đến hả chồng?”
Lục Phỉ tỉnh bơ đáp: “Chắc cậu ta tự chạy đến sau khi hay tin ấy mà.”
Cô cười khẽ, quay sang nhìn con trai đang vỗ tay theo nhịp của bài hát, thì thầm hỏi bé: “Chú Vưu hát hay không con?”
Bé trả lời rất nhanh: “Hay lắm ạ.”
Cô hỏi tới: “So với ba thì sao con?”
Bé bị bí ngay, nhìn thoáng qua con heo bự chà bá trong lòng, nghĩ thầm mình có nên nói xấu ba sau khi đã nhận được nó từ ba không?
Bé liếc trộm ba, thì thầm đáp lại: “Con nghĩ chú Vưu hát hay, nhưng ba cũng không kém, ít ra thì đã tốt hơn lần trước ạ.”
Nói xong, bé liền chột dạ dùng móng vuốt của con heo che lấy mặt mình.
Mà thôi, ai bảo mình là đứa bé thật thà ngoan ngoãn chứ!
Anh mỉm cười nghe cuộc đối thoại giữa hai mẹ con, bình thản hỏi lại: “Hay sau này mỗi ngày ba đều hát ru cho con nhé? Lâu rồi ba chưa hát ru cho con, nhân cơ hội này luyện giọng luôn cũng được.”
Bé theo phản xạ từ chối, xấu hổ nhìn thoáng qua ba, sau đó quay sang cầu cứu mẹ.
Nếu tối nào ba cũng hát thì không bữa nào bé được an giấc mất.
Cô mỉm cười, trong đầu bỗng hiện ra lần đầu tiên ông xã hát cho con trai nghe vào mấy tháng trước.
Lúc ấy, con ngồi trên sofa nhõng nhẽo với ông xã: “Tối nay ba có thể hát ru cho Hạo Hạo không ạ?”
Khi thấy mặt ông xã tối sầm khi nghe hai chữ “hát ru,” cô mỉm cười thay chồng từ chối con. Ai dè con trai lại bắt đầu khóc lóc om sòm, thế là ông xã đành phải chiều theo ý con.
Lúc cô đến phòng con, bé lại khóc lóc đòi ba đừng hát nữa.
Kể từ đó về sau, Hạo Hạo không đòi ba dỗ ngủ nữa. Đồng thời, con cũng mất khá lâu để quấn lấy ông xã như xưa.
Cô hoàn hồn lại, quay sang nói với ông xã: “Anh đừng chọc con nữa, coi chừng con không chịu để anh dỗ nó ngủ trong một khoảng thời gian lâu ơi là lâu nữa đó.”
Bé thấy ba tỉnh bơ gật đầu liền thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, bài hát do Vưu Khánh thực hiện cũng đã bước vào giai đoạn kết thúc. MC bước lên sân khấu, vội vàng khen lấy khen để: “Thiên vương Vưu hát bài này hay quá trời quá đất luôn, khiến người khác không kiềm được mà muốn nghe nữa luôn, mọi người nói có phải không?”
Tiếng reo hò liên tục vang lên: “Phải! Hát tiếp, hát tiếp đi…”
MC chĩa míc về phía Vưu Khánh: “Thiên vương Vưu nghĩ sao ạ?”
Vưu Khánh xuôi theo ý của MC: “Trước khi hát bài nữa, tôi muốn hỏi mọi người một câu.”
Tuy MC hơi bất ngờ trước chuyện này, nhưng vẫn nói theo ý của Vưu Khánh.
Sau khi MC nói xong, Vưu Khánh mới cười hỏi: “Mọi người nghĩ tôi hay nam thần quốc dân Lục Phỉ hát bài này hay hơn? Nếu mọi người thấy tôi hát hơn thì mời Lục Phỉ lên đây để biểu diễn tài năng được không?”
Mọi người nghe anh ta nói vậy liền nhớ đến vị tiền bối kia, ai nấy cũng vội vàng phụ họa theo: “Anh hát hay hơn!!!”
Vưu Khánh mỉm cười khi nghe được đáp án mình muốn, nói tiếp: “Nếu vậy thì chúng ta mời Lục Phỉ lên được không?”
Dĩ nhiên là khán giả vô cùng tán thành với ý kiến này rồi, tiếng hét “Lục Phỉ Lục Phỉ” vang vọng khắp nơi.
Lục Hạo nhìn bầu không khí náo nhiệt quanh mình xong rồi quay sang hỏi ba: “Ba có muốn lên đó biểu diễn tài năng không ạ?”
Lục Phỉ hỏi con: “Con muốn ba đi không?”
Bé gật đầu, đáp: “Dạ muốn.”
Anh hỏi con tiếp: “Vậy con có muốn đi lên với ba không?”
Bé gật đầu như giã tỏi, trong khi Nhan Hạ vẫn chưa hiểu vì sao ông xã lại kéo con theo.
Bé hỏi ba: “Mẹ có đi với mình không ạ?”
Anh đáp: “Mẹ con không đi.”
Từ đây đến sân khấu khá xa, lỡ như trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?
Bé suy tư gật đầu, đáp lại: “Dạ.”
Anh đứng dậy, bế con đi về phía sân khấu trong khi xung quanh là các bậc phụ huynh liên tục chụp ảnh họ.
Một lát sau, hai ba con đã đến sân khấu, khán giả thấy vậy liền vỗ tay nồng nhiệt.
Vưu Khánh vừa thấy Lục Phỉ đã ghẹo anh ngay: “Trước khi em hát bài tiếp theo thì anh có thể hát lại bài này không hả Lục Phỉ?”