Cưng Chiều - Chương 23
Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:40
Khi ăn trưa, vì không có mẹ ở đây nên Lục Hạo nhìn về phía anh rồi đòi: “Ba ơi, thịt thịt…”
Anh nhìn thoáng qua bé rồi gắp một miếng thịt kho tàu vào chén cho con.
Thịt kho tàu làm từ thịt nhập khẩu nên béo mà không ngấy. Sau khi nếm thử, trên mặt Lục Hạo lộ vẻ thỏa mãn, mới nhai hai cái đã nuốt xuống.
“Ba ơi, con còn muốn nữa.”
“…”
“Ba ơi, con còn muốn nữa.”
“…”
“Ba ơi, con còn muốn nữa.”
Lục Phỉ thấy con ăn liên tục ba miếng thịt nhưng đ ĩa rau vẫn còn nguyên, đôi đũa chuyển hướng, gắp cho Lục Hạo một ít rau: “Ăn rau đi.”
“Con không thích ăn.” Nhìn thấy món rau mà mình ghét nhất, đầu Lục Hạo lập tức lắc như trống bỏi*.
*Trống bỏi: Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhan
“Tối qua ba vẫn thấy con ăn rau mà.” Anh nói trúng tim đen của con trai.
“Hôm qua mẹ nấu cà chua xào với trứng trộn rau bina mà con thích.” Nói xong, bé
nghiêm túc chỉ về phía đ ĩa rau được bàn bày biện đẹp đẽ trên bàn: “Nhưng con rất ghét món này!”
“Kén ăn là thói xấu, con cứ ăn thử xem nào.”
“Nhưng ba cũng kén ăn mà! Mẹ nói ba không ăn hành, không ăn khổ qua…” Lục Hạo nghiêng đầu nhìn ba, phản bác.
Bé vừa nói xong, trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ: Thằng nhóc này! Có đứa con nào lại đào hố cho ba nó nhảy xuống như thế không?
Cậu thấy ba im lặng nên cứ tưởng rằng mình đã thuyết phục được ba, lấy cái muỗng xúc cơm lên, sau khi nuốt xong lại chìa cái muỗng ra: “Ba ơi, thịt thịt!”
Anh thấy con trai nhà mình vô lương tâm như vậy liền cảm thấy, tối qua nhận định nó dễ thương, ngoan ngoãn có phải là một sai lầm không?
Đôi mắt đen nhánh sâu hun hút cứ nhìn chằm chằm bé như vậy. Qua một lúc sau, anh đầu hàng khi thấy con vẫn nhìn mình với ánh mắt ngây thơ vô tội.
Anh nghiêm túc nói: “Một miếng thịt đi với một miếng rau.”
“Không…”
“Vậy thì ăn cái khác, con ăn nhiều thịt rồi!” Anh cho rằng mình đã bắt thóp được bé, liền nói với vẻ bình tĩnh tự nhiên, lại gắp một miếng thịt ba chỉ bỏ vào miệng.
Cứ thế, anh ăn một miếng cơm với một miếng thịt nên chỉ trong chốc lát, đ ĩa thịt đã sắp thấy đáy.
Lục Hạo nhìn món ăn yêu quý đang dần biến mất, rồi lại nhìn gắp rau như kẻ thù truyền kiếp của mình trong chén, nhắm mắt lại rồi bỏ nó vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, vẻ mặt như thể trên đời này không còn gì để luyến tiếc nữa rồi.
Ăn xong miếng rau, bé lập tức nhìn về phía ba: “Ba ơi, con ăn rau rồi!”
Thấy thế, Lục Phỉ hơi cong khóe môi, lúc này mới cho con một miếng thịt.
Tổ đạo diễn phía sau máy giám sát thấy dáng vẻ đắc chí này của Lục Phỉ thì không thể nhịn nổi nữa.
Hình như hình tượng lạnh lùng thường ngày của Lục nam thần khi đứng trước mặt con trai cũng đang dần bị phá huỷ rồi thì phải?
Bọn họ càng ngày càng mong chờ hiệu ứng của chương trình sau khi phát sóng rồi đó.
***
Sau khi ăn cơm xong cũng là lúc Lục Hạo ngủ trưa, Lục Phỉ dẫn con về phòng, rồi tự trở về phòng mình.
Sau khi chuẩn bị camera trong phòng để chú ý tới động tĩnh của hai ba con, tổ đạo diễn và nhóm quay phim cũng bắt đầu ăn cơm trưa.
Họ vừa ăn vừa trò chuyện về những cảnh đã quay được vào sáng nay.
“Hạo Hạo đáng yêu quá!”
“Lần này quay được tiểu Hạo Hạo nhà Lục nam thần đúng là chuyện vui ngoài ý muốn.”
“Gia đình khác vừa mới đăng bài về đứa trẻ ngốc nghếch nhà họ nên lượt view vẫn luôn tăng không ngừng. Ôi cười c.h.ế.t tôi mất, chắc hẳn chương trình kỳ này sẽ rất được hưởng ứng đây.”
“Trẻ em đều rất ngây thơ và đáng yêu, đương nhiên có thể làm trái tim người khác mềm nhũn, đến chúng ta cũng xúc động, chứ đừng nói gì đến người xem.”
“Đúng vậy!”
Vài người cũng phụ họa theo.
Đúng lúc này, biên đạo nhìn thấy Lục Hạo bò từ trên giường xuống, liền “Ối” một tiếng, tiếng “Ối” này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Trên màn hình, Lục Hạo cẩn thận ra khỏi phòng, rồi đi tới sô pha trong phòng khách, cầm lấy điện thoại bàn như đang bấm một số điện thoại vậy.
“Hạo Hạo đang gọi điện cho ai vậy?” Một người trong số họ nghi hoặc hỏi.
Những người khác đều mỉm cười đầy thâm ý, chắc lại là cô vợ thần bí của Lục nam thần rồi!
Quả nhiên, sau đó mọi người ở đây liền nghe được Lục Hạo nói một câu “Mẹ ơi.”
Trong phòng khách, Lục Hạo vừa nghe thấy giọng nói của Nhan Hạ ở đầu dây bên kia, liền cười tươi như hoa.
“Sao Hạo Hạo lại gọi điện cho mẹ vậy?” Nhan Hạ cũng rất ngạc nhiên khi nghe thấy giọng của con trai.
“Hạo Hạo nhớ mẹ lắm.” Lục Hạo ngọt ngào nói.