Cưng Chiều - Chương 231
Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:58
Lục Phỉ mỉm cười trước dáng vẻ này của con, sau đó lại tiếp tục nhiệm vụ gian nan này.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng ồn: “Nam thần ơi, mau nhìn bên kia kìa!!!”
Lục Phỉ quay đầu nhìn về hướng họ chỉ thì thấy một con gấu trúc đang đi đến chỗ cái sọt của anh. Anh vội vàng chạy đến, nhưng cuối cùng vẫn không bì được với tốc độ của gấu trúc…
Một tiếng “Rầm” vang lên, đám lá rơi lả tả khắp đất trời.
“…” – Lục Phỉ cạn lời với con gấu trúc lại chui tọt vào sọt luôn rồi.
Lục Hạo thấy vậy liền bước đến, cười với con gấu trúc đang lăn qua lộn lại trong sọt và nói: “Chúng ta phải quét thêm lần nữa rồi ba ơi!”
Anh nhìn thoáng qua thằng bé, giờ con đang cười trên nỗi đau của anh đấy ư? Thế là, anh hỏi ngay: “Cây chổi của con đâu?”
Bé chợt hoàn hồn, nhìn qua bé gấu trúc và nói: “… Bị bé gấu trúc lấy mất rồi ạ.”
Tuy nó rất dễ thương, nhưng sao nó cứ muốn lấy đồ của bé hoài vậy nhỉ?
Anh nhìn đám gấu trúc lăn qua lộn lại xong liền nói với con: “Con ở đây canh chừng bọn nó, khi nào chúng nó có hành động gì thì báo cho ba biết nhé?”
Nếu nhóm gấu trúc vẫn cứ phá phách như vậy thì không biết đến khi nào họ mới dọn xong nữa.
Bé nghiêm túc gật đầu: “Dạ.”
Lục Phỉ tiếp tục quét dọn, còn Lục Hạo nghiêm túc giám sát đám gấu trúc.
Rất lâu sau, Lục Phỉ mới quét sạch sẽ toàn bộ. Gương mặt điển trai kết hợp với bộ quần áo lao động lấm lem khiến anh chẳng còn vẻ lạnh lùng như bình thường nữa.
Anh nói với con: “Giờ ba sẽ quét ở đây, con tránh ra kẻo bụi.”
Nếu họ không “xử lý” hai con gấu trúc này thì không thể nào quét sạch được cả.
Bé nghiêm túc cổ vũ: “Ba cố lên!”
Anh vội bước đến đổ con gấu trúc trong sọt ra. Nó lăn quay một vòng, sau đó ngồi dậy và bò đến chỗ cái sọt.
Thấy vậy, anh liền nhanh tay đổ hết đống lá ra và ném cái sọt xa tít ngoài kia. Anh cứ tưởng làm vậy thì nó sẽ đi khỏi đây, ai dè nó lại cứ ngồi im lìm trong đống lá…
Nhân viên chăm sóc xấu hổ đáp: “Con gấu này rất thích lá rụng.”
Lục Phỉ nhìn con gấu trúc lăn qua lộn lại trong đống lá, nghĩ thầm sao gấu trúc lại còn khó đối phó hơn thằng con hay cáu kỉnh của mình vậy trời?
Người quay phim bật cười trước dáng vẻ chịu thua của nam thần trước đám gấu trúc dễ thương lại không kém phần tinh nghịch này.
Dưới sự cảnh giác cao độ của Lục Hạo, cuối cùng Lục Phỉ cũng đã quét sạch sẽ chỗ ở của gấu trúc.
Đám gấu trúc thấy không còn đồ chơi liền ung dung bò lên cây, khiến tâm trạng anh vui hơn hẳn.
Tuy vậy, khi nghĩ đến chuyện cánh nhà báo sẽ chụp lại cảnh tượng “tình thương mến thương” giữa anh và chúng nó là anh lại cảm thấy khó tả.
Nhân viên chăm sóc đưa một tấm bản đồ cho Lục Hạo: “Đây là bản đồ của cháu nè.”
“Cảm ơn chú ạ.” – Bé ngọt ngào nói xong liền ôm khư khư tấm bản đồ mà khó khăn lắm mình mới lấy được.
Nhân viên chúc phúc cho bé: “Không có gì nè, mong rằng hành trình kế tiếp của mọi người sẽ thuận buồm xuôi gió.”
Hai ba con c ởi quần áo lao động rồi bước ra khỏi chuồng gấu trúc. Vừa đi ra ngoài, bé đã nhìn thấy mẹ ngay, vui vẻ nhào đến chỗ mẹ nói không ngừng: “Mẹ ơi, con và ba đã lấy được bản đồ rồi nè!”
“Mẹ thấy rồi, Hạo Hạo giỏi quá đi mất!” – Cô vừa nói vừa ngồi xuống rồi thơm lên má con.
Lúc cảm nhận được hơi ấm trên má, tâm trạng của bé càng vui hơn, nhắm mắt định thơm mẹ một cái thì đã bị thứ gì đó thô ráp chặn lại.
Ủa, bé nhớ làn da của mẹ mềm mại thơm ngát lắm mà ta? Bé mở bừng mắt, nhận ra mình vừa hôn lên tay ba liền thở phì phò, giận dữ nói: “Sao ba lại làm vậy với con vậy ba!”
Anh nói với vẻ đầy thâm ý: “Ba đã nói với con rồi mà.”
Bé mờ mịt chớp mắt, ba đã nói gì với bé cơ? Sao bé không nhớ gì hết vậy?
Cô mỉm cười, biết rõ anh đang so đo về việc con định hôn mình. Rất nhiều khi, anh chỉ muốn chọc con thôi, sẵn tiện ngăn thằng bé hôn cô nữa.
Cô mỉm cười nói: “Mình tiếp tục đi tìm bản đồ thôi nào!”
Có thể nói, đây chính là thời gian “hẹn hò” của gia đình họ!
Bé nghe mẹ nói vậy liền không để tâm đ ến chuyện ba ngăn mình nữa, vội trả lời mẹ: “Dạ.”
Khi đến thời gian tụ họp, gia đình Lục Phỉ quay về chỗ cũ. Mọi người lấy ra những tấm bản đồ mà mình tìm được và cả một tấm mà họ nhận được từ nhân viên.
Khi tất cả tấm bản đồ ghép vào nhau, mô hình của một địa điểm dần xuất hiện.
Tuy họ không biết tấm bản đồ kia có thuộc về phạm vi mà họ cần tìm không, nhưng ít ra thì họ biết nó có liên quan đến địa điểm cuối cùng rồi.
Một người mê mang nhìn bản đồ, sau đó ngó sang mấy người bên cạnh mình và nói: “Chúng ta phải đi đến đây hả? Tôi không biết đọc bản đồ, ai biết thì lại đây chỉ cho mọi người nào.”
Nói xong, anh ta liền móc ra một tấm bản đồ từ trong túi của mình.
Trong lúc anh ta lấy bản đồ, mọi người liền bao vây anh ta, cảnh giác nhìn xung quanh. Đồng thời, mọi người còn lại cũng lấy ra hai tấm bản đồ.