Cưng Chiều - Chương 237
Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:59
Quách Kỳ như cảm nhận được ánh nhìn của Nhan Hạ, xoay người nhìn cô và dịu dàng nói: “Em thấy Hạo Hạo rất ngoan, khiến ai cũng phải thương cả.”
Nhan Hạ nhìn Lục Hạo hết ăn rồi lại ăn, bất đắc dĩ lắc đầu đáp: “Lúc nó nghịch lên thì không ai bằng luôn.”
Quách Kỳ mỉm cười nhìn Lục Hạo, trong mắt lại đong đầy nuối tiếc, Nhan Hạ thấy vậy liền ghi tạc cử chỉ này của cô ấy vào lòng.
Sau bữa cơm trưa, Lục Phỉ và Lục Văn đi vào thư phòng với Lục Húc, còn Nhan Hạ và Quách Kỳ ngồi xem ti vi với Trần Dung.
Quách Kỳ bưng đ ĩa dâu ra rồi đặt trước mặt Lục Hạo: “Con ăn trái cây đi.”
“Cảm ơn thím ạ.” – Lục Hạo vui vẻ ăn xong một trái dâu rồi xáp lại gần Quách Kỳ.
Quách Kỳ mỉm cười, ôn hòa đút cho Lục Hạo. Sau khi đút cho bé mấy quả, cô ấy mới thôi, đồng thời nắm lấy bàn tay táy máy của bé, dịu dàng nói: “Ăn quá no thì sẽ bị căng bụng, lát nữa con hẵng ăn nhé?”
Lục Hạo nhu thuận gật đầu, ngồi im cạnh cô ấy. Giây lát sau, bé đã không ngồi yên được, Quách Kỳ liền dẫn bé đi dạo trong vườn hoa.
Trần Dung không nói gì suốt cả quá trình, đợi đến khi cả hai người đi rồi mới hỏi Nhan Hạ: “Tin con đang mang thai có phải là thật không con?”
Nhan Hạ sửng sốt xong liền trả lời: “Dạ… Gần một tháng rồi ạ.”
Bà cười tươi như hoa đáp: “Con có thêm một đứa con gái cũng tốt, mẹ thấy cháu gái đáng yêu biết mấy.”
Cô sờ bụng, cảm thấy thật áp lực khi ai cũng thích con gái cả!
Bà như nhìn ra được suy nghĩ của cô, vội nói tiếp: “Thật ra thì nam hay nữ đều không quan trọng, chỉ cần là cháu thì ba mẹ đều thương cả.”
Cô mỉm cười đáp: “Con biết mà mẹ.”
Bà suy nghĩ trong giây lát rồi mới nói: “Mẹ không hỏi con trước mặt tiểu Kỳ là vì mấy năm trước con bé gặp chuyện nên khó mang thai. Tuy ba mẹ không thúc giục chúng nó, nhưng con bé vẫn luôn thấy áy náy, sau khi biết tin tiểu Phỉ có Lục Hạo thì mới đỡ hơn.”
Hồi nãy cô đã thấy ngoại trừ sự yêu thích dành cho Lục Hạo thì Quách Kỳ còn có cảm xúc khác nữa, giờ nghe bà nói vậy thì đã hiểu ra ngay.
Lòng cô chợt nhói đau khi nghĩ đến gương mặt thanh tú của Quách Kỳ, sau đó nghiêm nghị đáp: “Con hiểu mà mẹ.”
Bà nhìn ra được cảm xúc thật đằng sau đôi mắt của cô, lẳng lặng gật đầu rồi vỗ nhẹ tay cô.
Công nhận là con trai bà biết chọn vợ ghê đó.
Gia đình Lục Phỉ cứ vậy mà ở tại nhà họ Lục. Dù họ chưa từng gặp mặt, nhưng mối liên kết giữa họ lại bền vững hơn bao giờ hết.
Đến tối, Nhan Hạ rửa mặt xong, cô vừa leo lên giường thì cửa phòng đã mở toang, sau đó ông xã mà cô đã không gặp từ trưa liền bước vào.
Anh ngồi xuống nơi mép giường, nắm tay cô và hỏi: “Em đã quen với hoàn cảnh ở đây chưa?”
Cô cười tủm tỉm đáp: “Mẹ và tiểu Kỳ đối xử với em tốt lắm! Em thấy thoải mái lắm luôn.”
Trong hoàn cảnh mới lạ, cô có được thân nhân của anh nên cuộc sống mới trở nên dễ dàng hơn.
Sau khi nói xong, cô mới hỏi anh: “Còn anh thì sao? Sao em không thấy bóng dáng anh suốt cả buổi chiều vậy?”
Anh nói đơn giản: “Anh đi gặp một số người với ba ấy mà.”
Cô gật đầu, thấy chuyện này có liên quan đến gia tộc của anh thì không hỏi thêm gì nữa.
Anh nhìn khắp phòng và hỏi: “Hạo Hạo đâu rồi em?”
Cô mỉm cười nói: “Thằng bé đi ngủ với tiểu Kỳ rồi. Hai người họ vừa gặp đã dính nhau như sam rồi.”
Theo như cách nói của con chính là, bé rất thích người thím thơm ngào ngạt này.
Anh vui vẻ đáp: “Đến lúc Lục Văn không vui rồi.”
Lục Văn đi với anh hai đến gặp một đống người xong liền mệt mỏi lê xác về phòng. Khi thấy ánh đèn nơi cửa, anh ấy rất vui vì bà xã đang đợi mình về!
Cửa phòng mở ra, anh ấy nhìn thấy hai người đang nằm trên đó.
Lục Hạo vui vẻ được thím xoa bụng cho liền nói ngay: “Chú ơi!”
Lục Văn nhìn bé, tâm trạng vui sướng dần bình tĩnh lại, buồn bã nhìn sang vợ như đang muốn nói rằng sao tối nay lại có thêm một cái bóng đèn nữa…