Cưng Chiều - Chương 29
Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:41
Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời lặng lẽ chiếu từng tia sáng từ cửa sổ vào phòng, tạo nên từng mảng sáng tối trong căn phòng. Trên chiếc giường lớn giữa phòng, hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang nằm chồng lên nhau.
Lục Phỉ đang mơ màng bỗng thấy có thứ gì đè lên người mình khiến anh khó thở nên liền mở mắt ra, đập vào mắt anh chính là khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lục Hạo.
Lúc này, bé nằm đè lên người ba, thấy ba mở mắt liền cười, nụ cười rực rỡ dưới ánh nắng làm bé trông rất giống một thiên sứ nhỏ, nhưng khi Lục Phỉ nghĩ đến mấy chục cân “thịt” đang đè lên người mình thì cảm thấy không được đẹp cho lắm.
“Con đang làm gì vậy?” Lục Phỉ lật người dậy, bế Lục Hạo xuống, véo cái mũi nhỏ của bé rồi hỏi.
“Ba ơi, con đói bụng quá mới tỉnh mà!” Lục Hạo cười cười, đẩy tay ba ra. Ba làm mũi cậu ngứa quá.
Đói quá nên mới tỉnh sao?
Anh nghe được đáp án này liền nhếch mày kiếm lên, sao lúc nào con trai nhà mình cũng có thể nghĩ tới đồ ăn được vậy?
“Ba đi làm bữa sáng đi, con đói bụng lắm rồi.” Bé thấy ba ngẩn người liền đặt tay của ba lên bụng mình rồi nói: “Ba nhìn đi, bụng con đói đến mức xẹp xuống luôn rồi nè!”
“Con tưởng bụng con là bóng bay hay sao?” Anh nói, xoay người rời giường, thuận tay bế bé lên rồi đi ra khỏi phòng, sau đó bước thẳng vào phòng bếp.
Chỉ mấy phút sau, anh đã nấu xong hai bát mì, bế bé lên ghế rồi lại bê mì ra, sau đó mới vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Còn Lục Hạo thì rất nghiêm túc cầm thìa và đũa lên ăn bữa sáng.
Sau khi ăn xong bát mì nhỏ của mình, bé sờ cái bụng hơi căng lên của mình, nhìn thoáng qua ba trong nhà vệ sinh, đứng dậy khỏi ghế nhỏ dành riêng cho bé rồi từ từ chuyển bát mì của ba ra trước mặt, vớt không ít sợi mì sang chén của mình. Sau đó lại xem như chưa hề có việc gì xảy ra mà đẩy bát mì lớn về chỗ cũ, vui vẻ ăn tiếp.
Một lát sau, Lục Phỉ đi ra thì thấy bát mì của mình thiếu đi một phần ba liền nhìn về phía con trai đang vùi đầu ăn ở trên bàn bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Hạo Hạo.”
“Dạ?” Lục Hạo ngẩng đầu khó hiểu nhìn về phía ba.
“Có phải một con chuột vừa mới ăn vụng mì của ba đúng không? Sao ba lại thấy mì cứ ít đi thế nhỉ?” Anh ngồi xuống, cầm đũa khuấy bát mì của mình, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
“Không có con chuột nào đâu ạ.” Lục Hạo lập tức phủ định, bé có phải là chuột đâu!
“Thế ai ăn mì của ba vậy?” Mắt Lục Phỉ híp lại, tiếp tục nói. Nếu con trai mình dám nói dối thì anh sẽ dạy dỗ nó cho ra trò.
Bé khuấy bát, hồi lâu sau mới ấp úng nói được một câu: “Ba ơi, là con ăn ạ.”
“Sau này nếu ăn không đủ thì cứ nói thẳng với ba, hoặc là sau khi ăn xong thì bảo ba, không được lén lút lấy rồi giả vờ như mình chưa làm gì cả, biết chưa?” Anh từ từ nhắc nhở, may mà con trai không nói dối mình.
“Vâng ạ.” Bé cúi đầu ủ rũ nói.
“Vậy còn muốn ăn nữa không?” Anh thấy tâm trạng Lục Hạo xuống thấp, lại nhìn trong chén bé chỉ còn lại chút ít mì, dịu dàng hỏi. Xem ra, sức ăn của con trai mình không nhỏ đâu.
“Ăn no rồi ạ! Bụng con căng ra giống như quả bóng vậy!” Bé nghe giọng nói mềm mại của ba thì biết ba không hề tức giận, vội vàng vuốt cái bụng tròn trịa của mình rồi nói.
“Để ba sờ xem nào.” Anh nhìn động tác của con, duỗi tay “tập kích” về phía bụng của con, đúng là phồng lên không ít thật.
Anh hoài nghi nhìn khuôn mặt tròn vo của con trai, liệu trong tương lai nó có thể béo ú lên không nhỉ?
Lục Hạo không biết suy nghĩ nghĩ của ba mình, tay nhỏ cũng đang cố ngăn bàn tay to của ba, bé cũng rất xấu hổ khi bị ba sờ như vậy đấy.
***
Ăn sáng xong, Lục Phỉ ngồi trên sô pha vẽ tranh cùng Lục Hạo, có lẽ được kế thừa thiên phú của Nhan Hạ nên từ nhỏ bé đã thích vẽ. Lục Phỉ và Nhan Hạ cũng không muốn mai một sở thích này của con nên đã cho bé học một lớp hội họa, sau hai năm, bé vẽ cũng càng “lên tay”.
Đúng lúc này, anh lại bất ngờ nhận được điện thoại của Hình Ảnh.
“Lục Phỉ à, hiện tại bên chị đang có một chương trình talk show cần tìm người để thay thế do khách mời có việc gấp. Họ đã đánh tiếng cho công ty rồi, chị nhớ hôm trước em còn bảo chị để ý tới chương trình này mà. Chị thấy đây là thời cơ tốt, hôm nay em có rảnh không?” Hình Ảnh giải thích.
Nghe vậy, anh cúi đầu nhìn thoáng qua con trai bên cạnh đang nghiêm túc vẽ tranh, hỏi Hình Ảnh: “Họ có ngại việc ghi hình cùng lúc với chương trình thực tế không chị?”
“Họ cũng thông cảm, còn sẵn sàng phối hợp với em nữa. Họ cũng tán thành việc thảo luận kịch bản trước khi ghi hình, ngoài ra thì tiết mục này ghi hình vào buổi sáng và phát sóng luôn vào tối hôm đó, đảm bảo chiếu trước Bố đã về.” Hình Ảnh đáp.
Bây giờ Lục Phỉ đã phải “hạ mình” chịu tham gia chương trình này, nếu không phải vừa đúng lúc thì cô cũng sẽ không chọn chương trình này cho anh đâu.
“Được rồi, lát nữa em sẽ dẫn Hạo Hạo tới đó thì chị chăm sóc nó hộ em nhé.” Lục Phỉ cân nhắc một hồi, cuối cùng cũng chấp nhận cuộc phỏng vấn này.
Tối qua, anh đã đọc một số bình luận trên mạng, phát hiện dư luận đã chia thành hai luồng ý kiến đối với chuyện anh có con. Tuy tình huống này vẫn tốt hơn mong đợi của mọi người, nhưng vẫn không được như anh dự kiến. Anh không muốn có bất kỳ sai sót nào nên, nhất định phải tỏ rõ thái độ của mình với fan hâm mộ.